i lập tức sẽ báo cho hải quan . Tôi tình nguyện để Lại Văn ngồi tù, cũng sẽ không để cho nó xuất ngoại cùng anh .”
Tứ Phương sắc mặt u ám, “Anh vì sao nhất định phải làm như vậy, tôi cùng Lại Văn khẳng định sẽ không tách ra , anh làm như vậy chỉ có thể làm cô ấy càng thêm chán ghét anh mà thôi .”
“Nếu nó cùng anh xuất ngoại , tôi còn cái gì?” Lại Vũ nói vô cùng thê lương, một lát sau, anh còn nói, “Về phần anh, tôi không muốn ra tay, tôi cũng không hy vọng Lại Văn hận tôi, chờ đến khi anh bị Trần Tự Huy chém chết, tôi sẽ ở bên Lại Văn, anh yên tâm đi, chúng tôi sẽ sống hạnh phúc . Tôi cũng sẽ nhìn thật rõ để coi Trần Tự Huy xử lí anh như thế nào .”
Tứ Phương lạnh mặt, “Anh là anh trai của Lại Văn, vì sao vẫn luôn cố chấp như thế.”
Chi một tiếng, Lại Vũ đột nhiên kéo ghế đứng lên, hắn cầm lấy cổ áo Tứ Phương, “Chúng tôi như thế nào không tới phiên ngươi ,con mẹ nó lên tiếng, ngươi con mẹ nó một người sắp chết, cũng không biết còn sống được mấy ngày đâu .” Hắn ngồi xuống, trào phúng nhìn Tứ Phương, “Có tin tức nói, đã xác định Trương bí thư sẽ liên nhiệm (liên tục đảm nhận một chức vụ ) , anh cứ chờ xem, quá một khoảng thời gian nữa tự khắc Trần Tự Huy sẽ đến xử lí anh .”
Tứ Phương ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng , không nói gì.
“Nếu anh có thể đi một mình , tôi có thể giúp. Tôi có thể cắt đứt cơ sở ngầm của Trần Tự Huy, giúp cho anh thuận lợi rời bến.”
Tứ Phương cười cười, lắc đầu.
Lại Vũ cười lạnh, “Vậy để cho Lại Văn chờ nhặt xác của ngươi đi.”
Tứ Phương mở cửa , nhìn thấy Lại Văn vẫn ngồi yên ở trên sô pha, nhìn thấy anh trở về, cô vội vàng chạy tới, cầm lấy cánh tay của anh , “Thế nào? Tình huống thế nào?”
Tứ Phương vỗ vỗ đầu cô, không nói gì. Anh không muốn nói cho cô, hiện tại thật sự là trong giai đoạn nguy hiểm . Anh hôm nay sở dĩ đi gặp Lại Vũ, cũng là nghĩ muốn dò xét anh ta một chút, mà kết quả thật sự làm cho người ta thất vọng .
Lại Văn kéo Tứ Phương ngồi vào trên sô pha, cô đến phòng bếp nấu nước sôi, pha một ly sữa nóng cho anh, đem ly đặt lên trên bàn trà, rồi cô im lặng ngồi ở bên cạnh Tứ Phương.
“Không phải còn có một cách sao ?” Lại Văn quay đầu nhìn Tứ Phương.
Tứ Phương ngẩng đầu nhìn cô.
“Chúng ta nhập cư trái phép đi.” Lại Văn nói, cô thật ra không không hiểu mấy, nhưng khi xem tin tức thường xuyên có chuyện như vậy, chắc là có thể làm được . Hạ Hữu Quân cùng Vương thúc trong lúc ấy khẳng định cũng làm như vậy để có thể xuất ngoại .
Tứ Phương ở đây không an toàn, hiện tại lại đi không được , vậy phải làm sao bây giờ? Thật sự không được, chỉ có thể nhập cư trái phép .
Tứ Phương ôm cô, vỗ nhẹ lưng cô , giúp cô trấn an, “Như vậy không được .” Trên thực tế Tứ Phương đã có chuẩn bị, nhưng hiện tại không thể mang theo Lại Văn mạo hiểm . Nếu không thành công, anh thật sự không chịu nổi kết quả của nó .
Hai người ngổi trên sô pha đến tận trưa , không ai nói gì.
Đến chạng vạng, mặt trời chậm chạp lặn xuống, lúc trên trời chỉ còn một tia ánh chiều tà , Tứ Phương quay đầu nói với Lại Văn, “Chúng ta rời nơi này đi, đi đến một nơi khác tìm lấy một nơi có thể sống cả đời.”
Lại Văn nhìn anh , ánh mắt ướt sũng , “Như vậy có thể chứ?” Cô vẫn là lo lắng đến an toàn của anh , không xuất cảnh thật sự không bị sao chứ ?
“Có thể, chúng ta đổi thân phận, đổi tên, tìm một nơi hẻo lánh mà sống .”
Lại Văn gật đầu.
Tứ Phương ôm cô, trong lòng hơi yên ổn một chút.
Lại Văn hỏi Tứ Phương, “Chúng ta khi nào thì đi?”
Tứ Phương nói, “Lập tức đi.”
“Được , quần áo vừa vặn cũng đã dọn dẹp xong, sổ tiết kiệm em sẽ mang theo.”
Tứ Phương ấn bả vai của cô xuống ”Em cũng không cần mang cái gì, quần áo đợi khi chúng ta yên ổn lại có thể mua , sổ tiết kiệm cũng không cần mang, chỉ cần để ở đây thôi , họ có thể dựa vào số tài khoảng mà biết chúng ta ở đâu .”
“Vậy ngày mai em lấy ra ?”
“Không được, bây giờ mà rút tiền cũng sẽ gây chú ý cho người khác .”
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Tứ Phương không trả lời cô , anh kéo cô đi vào phòng của Tiểu Vũ trước kia , từ tủ quần áo lấy ra một cái túi du lịch lớn , mở ra, bên trong là một đống tiền mặt “Dùng tiền mặt này ” Tứ Phương nói.
Tứ Phương kéo Lại Văn còn đang ngây ngốc đi vào phòng ngủ, ấn cô xuống giường, “Hiện tại em nên ngủ một chút, rạng sáng mai chúng ta xuất phát.”
******
Năm mươi thước thâm lam_C32
Edit:Qu33njc3
Rạng sáng hai giờ, Tứ Phương cùng Lại Văn từ một góc hẻo lánh men theo mặt tường ra đến tiểu khu,hai người đi thẳng đến nhà ga, tùy tiện chọn hai vé tàu đi về phía nam , mua vé lên xe. Đến sáng sớm, hai người đi xuống một nhà ga nhỏ , lại lập tức lên một chuyến tàu hướng xuống phía nam.
Trải qua mười mấy giờ , bọn họ đã đến một trấn nhỏ xa lạ.
Đây là một thị trấn nhỏ nằm ở phía tây nam, lưu lại dấu vết của một khu công nghiệp đã từng tồn tại trước kia. Hiện tại vẫn còn mấy cái nhà xưởng sản nghiệp truyền thống như cũ, nhiều người ở thị trấn nhỏ sổ này là công nhân trong nhà xưởng, cuộc sống con người ở đây rất đơn giản, an nhàn hiền hòa.
Đi ra ngoài nhà ga, bên ngoài đã là trời đêm như mực. Tứ Phương kéo tay Lại Văn “Chúng ta không thể ở trong khách sạn, nên tìm một một chỗ có thể ở là được .” Vào khách sạn ở khẳng định sẽ phải cần chứng minh thư.
Lại Văn nắm lại tay Tứ Phương “Không sao, thời tiết mùa hè rất nóng, ở bên ngoài cũng rất mát mẻ.”
Đã mười hai giờ tối, nhưng vì là mùa hè nên mọi người đều có vẻ ngủ trễ, có một số cửa hàng còn mở cửa, Tứ Phương kéo Lại Văn, tìm một quán mì sợi , đi vào gọi lấy hai chén mì sợi.
Có thể người nơi này ưa ăn cay đi, mì được bưng lên, bên trong cho thật nhiều hạt tiêu, tiêu nồng khiến Lại Văn không khỏi hắt xì mấy cái , cô là người vùng