nhẹ nhàng đáp, “Vâng”.
Vừa mới bước xuống xe, Tịnh Ngôn đã thấy Khổng Dịch Nhân đứng ở trước cửa, nhìn thấy Tịnh Ngôn, Dịch Nhân liền giơ tay ra đón và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô cảm thấy vòng tay của Dịch Nhân ấm áp, “Sao anh lại đứng ở đây?”.
“Anh đợi em.”
“Chẳng phải Dịch Quần đang ở đây hay sao?”
Khổng Dịch Nhân cúi đầu mỉm cười, không khí trong tiền sảnh rất ấm áp, bảo vệ tòa nhà đứng hai bên cửa thang máy cúi đầu chào hai người và giúp họ ấn nút mở thang máy “Dịch Quần có vẻ hồi hộp, cô ấy đang trang điểm”.
Tịnh Ngôn hiểu rằng Khổng Dịch Nhân đang nói đùa nên mỉm cười đáp lại, “Em là vị khách quan trọng vậy ư? Nếu không thì tại sao Dịch Quần phải hồi hộp trang điểm cầu kỳ như vậy?”.
Chiếc thang máy từ từ dừng lại, sắp đến tầng trên cùng của tòa nhà, Khổng Dịch Nhân cúi xuống nhìn vào mắt Tịnh Ngôn, gật đầu và nói, “Đúng, em là người khách rất quan trọng”.
Tịnh Ngôn không nhịn được cười, cô cúi xuống phủi nhẹ tay vào vạt áo khoác. Thang máy mở ra, vừa đi qua tấm bình phong bên ngoài thang máy, Tịnh Ngôn thấy có giọng nói của một người phụ nữ vang lên, “Dịch Nhân, Hoa Tịnh Ngôn đến chưa?”.
Dịch Quần mặc bộ quần áo màu đen, cô đứng dậy và tiến về phía Tịnh Ngôn, chủ động giơ tay ra phía trước bắt tay Tịnh Ngôn, cô cảm thấy tay của Dịch Quần rất mềm mại, bầu bĩnh, không phải là bàn tay của người lao động.
“Xin chào, Khổng tiểu thư.” Tịnh Ngôn tự nhủ chỉ có gia đình giàu có danh giá mới sinh ra được một cô gái quý phái như vậy.
“Ai a, tại sao Hoa tiểu thư lại xưng hô với tôi như vậy?” Dịch Quần mỉm cười hỏi, giọng nói dịu dàng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh trai mình, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tịnh Ngôn, “Cứ gọi tôi là Dịch Quần là được rồi”.
Khổng Dịch Quần đã mời một đầu bếp về làm cơm, lúc này trên bàn đã bày ra một vài đĩa thức ăn, nhìn lướt qua đã thấy các món ăn rất ngon và đẹp mắt.
Trong khi ăn cơm, Khổng Dịch Quần rất ít nói, thường nói chuyện người già của một số người trong gia tộc họ Khổng, cô cũng nhắc đến Khổng Hy Âm nhưng chỉ nói chuyện qua loa rằng hiện tại Khổng Hy Âm và Chu Thừa Khải đã quay về Mỹ, hôm qua họ có gọi điện cho Dịch Quần thông báo rằng họ đã quen với cuộc sống hôn nhân.
Thấy Khổng Dịch Quần nói đến tên Chu Thừa Khải, Tịnh Ngôn đang cầm thìa múc canh bỗng giật mình làm rơi chiếc thìa xuống bát canh làm bắn nước lên bàn, Tịnh Ngôn thấy xấu hổ liền quay sang nhìn Khổng Dịch Nhân ngồi bên cạnh, ông mỉm cười và nói, “Hãy cẩn thận”.
Trong lúc hai người nhìn nhau cười thì Khổng Dịch Quần lên tiếng, “Hoa tiểu thư, món canh cá này do đầu bếp làm thủ công, mùi vị thế nào?”.
“Rất ngon và thơm.” Tịnh Ngôn mỉm cười đáp, sau đó tiếp tục cúi xuống ăn.
Do đây là lần đầu tiên gặp mặt, nên ngoài việc ăn ra Tịnh Ngôn chỉ biết chú ý lắng nghe Khổng Dịch Nhân và Khổng Dịch Quần nói chuyện, quan sát kỹ hai anh em họ, Tịnh Ngôn thấy hai người họ không giống nhau, có thể là cùng cha khác mẹ. Trước khi nói, Khổng Dịch Quần thường hay mỉm cười, khuôn mặt hình trái xoan càng làm cho cô trở nên duyên dáng hơn. Thỉnh thoảng Khổng Dịch Nhân mới nói một hai câu, Khổng Dịch Quần mỉm cười rất tươi, tình cảm anh em giữa hai người có vẻ rất tốt. Mỗi khi nói với Khổng Dịch Quần, Dịch Nhân đều quay sang nhìn Tịnh Ngôn, hai anh em Khổng Dịch Nhân và Khổng Dịch Quần nói những chuyện không liên quan với nhau, nửa như hỏi nửa như muốn xin ý kiến của Khổng Dịch Nhân.
Một cô gái duyên dáng quý phái như vậy tại sao đến bây giờ vẫn độc thân? Tịnh Ngôn không hiểu, tuy nhiên sau khi suy nghĩ cô cảm thấy mình đã lầm, Khổng Dịch Quần xuất thân từ gia đình danh giá, lá ngọc cành vàng, sao có thể phải sống cô đơn như vậy được, chẳng qua là Khổng Dịch Quần không muốn rời “cung điện” của mình, cô mãi mãi muốn làm một nàng công chúa xinh đẹp nên không muốn có bạn trai.
Sau khi dùng cơm xong, ba người ngồi uống nước, một lúc sau Khổng Dịch Quần cáo từ ra về. Cô nắm chặt tay Tịnh Ngôn mỉm cười và nói, “Hoa tiểu thư, tôi rất vui khi được làm quen với cô, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội gặp lại cô”.
“Cảm ơn, tôi cũng rất vui.”
“Hai người vẫn còn cơ hội gặp lại nhau mà.” Khổng Dịch Nhân đi lên từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt tóc Khổng Dịch Quần và nói, “Dịch Quần, Lão Mạch đang đợi ở dưới lầu, để anh tiễn em xuống”.
Khổng Dịch Quần nhìn Tịnh Ngôn, mỉm cười dịu dàng nói, “Không cần đâu, em tự xuống được mà, anh ở lại với Tịnh Ngôn đi”.
Người đầu bếp đã thu dọn xong mọi thứ, bước đến gần Khổng Dịch Nhân và nói, “Thưa ông, tôi phải đi cùng với cô Khổng Dịch Quần”.
“Cũng được, hãy bảo trọng.” Khổng Dịch Nhân không nói gì nữa, vẫy tay tạm biệt em gái.
Cửa thang máy đóng lại, không gian trong phòng trở nên yên tĩnh hơn.
Tịnh Ngôn quay sang chỉ tay lên những dòng chữ trên tấm bình phong làm ra vẻ đang nghiên cứu bài thơ khắc trên đó, “Không biết hôm nay anh và Khổng Dịch Quần có hài lòng với cách cư xử của em không?”.
Khổng Dịch Nhân mỉm cười đáp, “Khổng Dịch Quần vẫn chưa đi được bao xa, có cần đuổi theo để hỏi không? Còn anh thì có cần thiết phải hỏi nữa không?”.
“Lẽ nào em cư xử tệ đến mức phải chạy theo để hỏi hay sao?” Tịnh Ngôn nói với vẻ giận dỗi, “Em về đây!”.
Khổng Dịch Nhân bật cười, giơ tay lên vuốt tóc, nhún hai vai và nói, “Lại đây”.
“Để làm gì?” Hai người đi vào bếp, mặc dù Tịnh Ngôn cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn không nhịn được cười.
“Anh bảo đầu bếp nấu cho em chút cháo nhé, em có muốn ăn không?”
Cháo được đựng trong nồi áp suất, vừa mở nắp ra đã thấy mùi thơm ngào ngạt. “Cháo thịt nạc nấu với trứng.” Tịnh