ng la nữa chứ .. Nguy hiểm...nguy hiểm!
Hình như được phát ra từ cái hẻm đầu kia!
Sau vài giây đắn đo là nên đi thẳng hay dừng chạy lại con hẻm đó thì cuối cùng sự sợ hãi trong tôi cũng phải chịu thua cái tính tò mò cha sanh mẹ đẻ ., và tôi rón rén bước tới...
Trong màn đêm dày đặc tôi chỉ nhìn thấy rất nhiều người đang vây đánh một người, hình như người bị đánh đã không còn khả năng chống cự. Máu anh hùng nổi lên, đã rất lâu tôi không đánh nhau vì bị sư phụ cấm, nhưng bây giờ thì đã thất hứa một lần rồi, thất thêm lần này cũng không sao . ( giờ thì không còn biết sợ là gì nữa)
BINH BINH BỐP BỐP.
Trong lúc lũ côn đồ đang còn nổ đom đóm vì bị tấn công bất ngờ thì tôi nhanh chóng chạy lại cầm lấy tay kẻ xấu số và lôi đi. Không biết chúng tôi đã chạy được bao nhiêu km rồi nhỉ? Tôi nghĩ là cũng xa lắm rồi .. Bây giờ chân tôi không còn cảm giác gì nữa, mỏi rã rời.
! Nhưng...sao mình thấy tay mình trống trống thế nào ấy????...........Thôi chết!!!!!!!!! hắn ta đâu rồi?!???
Thật là ., sao kéo người ta chạy mà giờ vất người ta lại lúc nào không biết!!! Cái tính hậu đậu này..... !!!!
., may quá! hắn ta vẫn còn nằm ở góc đường trước mặt. Tôi liền chạy lại để đỡ hắn ta lên. Dưới ánh đèn đường le lói hất qua mặt, tôi ngỡ ngàng nhận ra gương mặt của kẻ xấu số....là một trong số những người mà tôi quen....Tại sao lại là ....
Xin lỗi mọi người ,vì một số lý do, mình không thể viết lại phần giữa, nên mình sẽ tóm tắt cho mọi người. Nói chung phần giữa cũng chưa hẳn là phần trọng tâm, phần cuối mới là phần mình bỏ nhiều tâm huyết, vì thế mọi người cứ yên tâm nha!
Người mà nó vừa cứu chính là Quốc Hy, cậu nhóc bị một băng nhóm trong trường thanh toán do gây hấn với một đại ca trong trường, sau đó nó đưa Hy tới bệnh viện và phải ở lại đó hai ngày để chăm sóc cậu nhóc do không có thông tin gì về người thân của Hy. Tại bệnh viện nó lại bắt gặp Phong Ken và mẹ của anh ta, thì ra ba Phong Ken bị ốm nặng và đang điều trị tại bệnh viện. Nhưng anh ta và nó không hề nói chuyện với nhau một câu, cứ hễ thấy mặt nó trong bệnh viện hay ở bất kỳ nơi nào Phong Ken cũng quay mặt đi.
.
Trong phần giữa này thì các bạn sẽ được biết về quá khứ của chị Diên, một người mẹ 24 tuổi có con là nhóc Bin 6 tuổi và không chồng.. Đó là kết cục của một sự lầm lỡ. Chị Diên là một cô gái tài sắc vẹn toàn, nếu so sánh thì nó là “vực” còn chị Diên là “ trời”. Nhưng hồng nhan thường bạc mệnh, năm 18 tuổi, chị Diên yêu lần đầu, và sự bồng bột của tuổi mới lớn đã khiến cho mọi hoài bão ước mơ đành dang dở, sau một cuộc đi chơi xa cùng với nhóm bạn, chị Diên có thai, và khi gia đình nó chuẩn bị việc đám cưới thì cha của đứa bé đã lên đường đi du học. Nỗi đau khổ, uất ức và hối hận tột độ đã khiến chị Diên thay đổi tính tình. Và cho đến bây giờ, đó vẫn là nỗi đau không thể nguôi ngoai mặc dù anh Vũ vẫn luôn yêu thương và muốn cuới chị Diên làm vợ.
.
Trần Thoại đã tuyên bố trước toàn thể học sinh rằng Di là “ bạn gái chính thức” của cậu ấy, Thoại là một con người rất hoàn hảo, điều đáng quý là cực kì chung tình và cực kì quan tâm Di, chỉ có tính ghen là khiến người khác hoảng sợ, dù ngoài mặt Di không để ý đến tình cảm của Thoại nhưng trong lòng nó luôn coi Thoại là một người đặc biệt ( nhưng chỉ là người đặc biệt thôi, chưa có biểu biện gì cụ thể).
.
Sau khi từ bệnh viện trở về vì một số lý do kì cục nhưng thuyết phục, Di phải đảm đương việc chăm sóc cho Quốc Hy do sự nhờ vả kèm van nài của của mẹ cậu nhóc, và nó có thêm một biệt danh mới mà chỉ có Quốc Hy là người gọi duy nhất : Ylen – tên con vẹt mà Hy đã từng yêu thương nhưng đã bỏ cậu ấy mà đi. Quốc Hy bắt đầu có những tình cảm “ mới” với nó. Đó là một cậu nhóc cá tính, và đôi chút kì bí.
.
Một hôm, có một người gửi cho nó một hộp quà với nội dung tấm thiệp cực kì sốc, đó là một lời tỏ tình với nó, và người đó kí tên là Ken. Điều này khiến Thoại giận vô cùng, và cậu ấy tìm đến lớp của Phong Ken vì chắc chắn rằng Ken không ai khác ngoài Phong 12 Tin cả ( Phong Ken học 12 Tin), nó đuổi theo ngăn cản nhưng không được. Nhưng khi đến lớp của Phong Ken, cả nó và Thoại đều bất ngờ khi biết rằng cả lớp 12 Tin ai cũng có chữ Ken phía sau tên làm biệt danh. Và “ đau” nhất chính là người tặng quà cho nó không phải là Phong Ken, mà là một người khác.
.
Ngày hôm sau, trong khi đang đứng đợi xe của nhà Quốc Hy đến đón ( vì nó phải đảm nhận công việc chăm sóc Hy 2 tiếng mỗi ngày nên được đưa đi đón về), nó nhận được một tờ giấy, và đó là của người đã gửi hộp quà ngày hôm qua, người ấy hẹn nó ra cổng sau để gặp mặt. Vì tò mò, nó đã tới chỗ hẹn. Kết quả là bị bắt cóc. Lũ người bắt cóc dẫn nó đến một ngôi biệt thự lớn nằm cách xa thành phố, trong lúc bị đưa đi nó đã kịp thời nhắn tin cho Quốc Hy ( Quốc Hy có đưa điện thoại cho nó để tiện việc liên lạc) bảo cậu nhóc báo cảnh sát. Khi bị đưa vào trong ngôi biệt thự, nó nhìn thấy một học sinh cùng trường với nó đang đứng chờ nó. Và sau này nó mới biết đó là Tùng - bạn thân của Phong Ken. Tùng xin lỗi vì đã tặng quà cũng như bắt nó đến đây, nhưng tất cả đều có nguyên nhân, anh ta muốn nó đợi một người nữa đến rồi sẽ kể cho nó nghe sự tình, và nó đồng ý. Không lâu sau nó nghe thấy Phong Ken đứng ngoài và đập cửa la lớn. Có lẽ Phong Ken tưởng nó bị người lạ bắt cóc thật. Và những biểu hiện của Phong khiến nó thấy vô cùng kỳ lạ, anh ta rất quan tâm đến nó. Khi Phong Ken biết Tùng sắp xếp mọi việc đã vô cùng tức giận, hoá ra Tùng làm tất cả để thử lòng Phong Ken, để giúp cậu ta thừa nhận tình cảm với nó, để có thể quên đi nỗi đau 2 năm về trước rằng đã bị một cô bé rất giống nó bỏ rơi ( Phong Ken đối xử tàn nhẫn với nó lúc ở quán bar là vì lý do này, vì nó quá giống cô bé ấy). Nhưng nỗi tức giận của cả nó và Phong trước những hành động của Tùng nhanh chóng biến mất khi cả hai biết rằng Tùng sắp phải sang Mỹ để mổ tim, và có lẽ câu ấy sẽ không bao giờ trở về được nữa, đây là việc duy nhất Tùng