cô cũng sẽ tình nguyện thay hết bộ này đến bộ khác cho anh xem, ít nhất, anh có thể nhìn thấy cô, người đang ở bên cạnh anh là cô. Chỉ có điều lần này không giống như vậy, lần này, Âu Dương Thành không coi cô trở thành người khác, tuy rằng anh không nhìn thấy, nhưng lại thật sự đến đây cùng cô mua sắm. Nghĩ vậy, trên mặt cô đã có thêm một nụ cười tươi sáng.”Tiểu thư, kiểu dáng này mới ra vào mùa hè năm nay đó, chân cô trắng như vậy, đi đôi xăng đan màu đỏ này sẽ càng có vẻ mềm mại nhẵn nhụi hơn.”
Cô bán hàng nói chuyện thực ngọt, làm Lâm Tử Mạch đắc ý không thôi, nhưng vẫn ra vẻ khiêm tốn nói: “Có sao, tôi cảm thấy bình thường mà!”
“Đương nhiên là có.” Nó rất hợp với cô đấy, “Không tin cô bảo bạn trai cô nhìn xem, đôi giày này đi vào chân cô có giống như dệt hoa trên gấm không?”
Âu Dương Thành ngồi trên sô pha, hai tay ôm trước ngực, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy lời nói của nhân viên bán hàng, ánh mắt vẫn chưa mở ra, anh nói: “Mua đi.” Sau đó lấy một cái thẻ từ trong ví ra. Có một nhân viên cửa hàng cầm thẻ đi xoát, nhân viên giúp cô chọn giày kia không biết nói gì cho phải, thẳng đến khi Lâm Tử Mạch cởi đôi giày ra, cô nhân viên đó mới giúp cô gói lại. Lâm Tử Mạch ở một bên cười thầm, Âu Dương Thành như thế này thật sự là vô cùng lãnh khốc a! Bởi vì Âu Dương Thành hào sảng rõ ràng, gần như Lâm Tử Mạch thử một cái anh liền mua một cái, cũng tốn thời gian một chút, áo, váy, quần, giầy dép, thậm chí cả đồ lót, áo ngủ, toàn bộ đều mua đủ, cuối cùng Tiểu Chu phải vào đó đem tất cả mọi thứ ra xe.
Những gì cần thiết đều đã mua cả rồi, Lâm Tử Mạch kéo Âu Dương Thành đi vào thang máy xuống tầng, làm một lần tìm kiếm cuối cùng nữa. Nhân viên bán hàng nhìn bọn họ chằm chằm với ánh mắt sáng quắc, hận không thể làm cho họ lại đến mua một lần nữa. Trong lòng Lâm Tử Mạch cũng rất là rung động, may mắn mình đã sớm được Âu Dương Thành huấn luyện ra rồi, trước đó cũng từng đi mua rất nhiều đồ ở đây, nên hôm nay mới không bị đợt mua sắm long trọng như thế này làm sợ hãi. Chỉ có điều, đi từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong hơn một giờ rồi, dù cô đã cố ý không chế, nhưng ít nhất cũng tốn hơn một vạn nhân dân tệ, thật sự là xa xỉ! Giữa lúc Lâm Tử Mạch còn đang xót xa thay Âu Dương Thành thì di động của Âu Dương Thành đã vang lên. Cô dừng bước, buông cánh tay anh ra, để anh nghe điện thoại. Không biết là ai, chỉ nhìn ra được anh vừa nghe người kia nói vài câu đã thả lỏng người, nhàn nhàn nói: “Em ở Kim Lăng, anh đến tầng 36 ở đây đi.” Chỉ nói một câu, người bên kia cũng không nói thêm gì nữa, Âu Dương Thành nhân tiện nói câu chào rồi tắt điện thoại. Lâm Tử Mạch tự giác tiến lên một lần nữa khoát tay anh, Âu Dương Thành ra lệnh: “Lên tầng 36 của khách sạn.”
******
Chương 12: Ôm ấp tình cảm phát sinh (1)
Tầng 36 khách sạn Kim Lăng là nhà hàng xoay tròn. Có rèm lụa màu vàng mềm mại ngăn cách các phòng, âm thanh của nước chảy, của đàn dương cầm, uyển chuyển leng keng, sàn từ từ xoay tròn, mang đến một chút yên tĩnh cho tâm hồn mỗi người.
Lâm Tử Mạch ngồi trước bàn, lẳng lặng ngắm phong cảnh qua lớp sương mù ngoài cửa sổ sát đất. Sắc trời ảm đạm, mơ hồ thấy được làn mưa lất phất, Nam Kinh năm 2000 và Nam Kinh năm 2007 cũng không khác nhau nhiều lắm. Thật ra chỉ là bảy năm mà thôi, đối một người có lẽ đó là quãng thời gian quan trọng nhất, nhưng đối với một thành phố, cũng chỉ như một cái nháy mắt mà thôi. Đợi một lúc, vị khách tôn quý cuối cùng cũng đến, không ngoài sở liệu, lại là Hứa Mục. Hứa Mục không mặc áo dài trắng, mà mặc một bộ tây trang sang trọng rất xứng với ngũ quan hoàn mỹ của anh, nhìn qua cũng là người khiêm tốn, ra vẻ đạo mạo. Chỉ tiếc là vừa ngồi xuống đã thấy không đứng đắn, khuôn mặt nghiêm túc trang nghiêm như vậy, không nên có khóe miệng tà tà giơ lên như thế, trong mắt lóe ra ánh sao ngắm Lâm Tử Mạch nói: “Hi, mỹ nữ, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Lần đầu tiên Lâm Tử Mạch phát hiện ra, anh Hứa Mục thành thục có mị lực mê hoặc các chị em trong ký túc xá thật sự đúng là có năng lực âm hồn bất tán.
Không để ý tới anh ta, Lâm Tử Mạch hơi hơi bĩu môi, hãy còn cúi đầu. Than thở một tiếng: “Bắt đầu ăn đi.” Sau đó không để ý đến hai người kia nữa, dẫn đầu cầm đũa lên. Hứng thú của Hứa Mục đối với cô cũng quá rõ ràng, chẳng lẽ muốn đem cô trở thành con mồi của anh ta sao? Hy vọng không phải cô suy nghĩ nhiều.
Hứa Mục cũng không nói gì nữa, Âu Dương Thành cũng cầm lấy chiếc đũa, ba người bắt đầu ăn cơm trưa. Giữa bữa Lâm Tử Mạch đứng dậy đi toilet một chuyến. Nhìn vào gương sửa sang lại mình một chút, Lâm Tử Mạch mơ hồ thấy có chút mê hoặc, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống khuôn mặt trong gương kia, rốt cuộc là chân thật hay chỉ là một giấc mộng? Vươn ngón tay, chạm vào mặt gương lạnh lẽo, Lâm Tử Mạch tự giễu lắc đầu cười cười, cầm lấy túi xoay người rời đi.
“Cẩn thận!” Hậu quả của chuyện không yên lòng chính là sắp đến chỗ rẽ mà cũng không biết, chân đi giày cao gót vội vàng lùi lại hai bước, giữa lúc Lâm Tử Mạch nghĩ mình sẽ bị ngã thôi thì bất ngờ có một cánh tay ấm áp nắm lấy thắt lưng cô, giúp cô đứng vững. Nhưng cái túi vẫn rơi xuống sàn từ trong tay cô. “Sao em lại không cẩn thận như vậy?” Hơi thở ấm áp truyền đến từ trên đỉnh đầu, còn mang theo mùi rượu vang nhẹ nhàng.
Sau khi Lâm Tử Mạch muốn đẩy cánh tay trên vai mình ra mà không có kết quả, cô từ từ ngẩng đầu đối mặt với khí thế bức người kia: “Cảm ơn anh, anh buông tay ra được không?”
“Được.” Hứa Mục nhún nhún vai, buông lỏng tay ra như không có chuyện gì.
Lâm Tử Mạch lui ra phía sau hai bước, đã gần đến bức tường rồi. Hứa Mục cũng lại gần, vươn tay trái ra chống ở chỗ rẽ, chặt chẽ bức Lâm Tử Mạch vào tường.
Lâm Tử Mạch cố gắng ép sát vào tường, để duy trì khoảng cách nhất định, sau đó giương mắt, đúng lý hợp tình nói, “Anh có ý gì?”
Hứa Mục hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tử Mạch lười biến