hế thì anh cũng đừng quên rằng chính anh là người khơi mào mọi việc, chính anh đã nói với họ rằng chúng ta ở chung một nhà, nếu anh ko nói thế thì họ đã ko lôi chuyện gia đình tôi ra mà bàn tán cho cả thiên hạ nghe!!!- Pj.
Ken nghe thế thì ko nói thêm gì nữa, chỉ nhún vai 1 cách rất hờ hững, nét mặt thì ko tồn tại 1 chút cảm xúc nào!
- Thế đấy! Anh ko còn gì để nói đúng ko? Tôi biết rõ mà, anh gây chuyện rồi anh lại bênh vực tôi làm cho mọi người càng thêm tin tưởng vào vở kịch này của chúng ta! Tôi biết, vì anh với tôi có một mối ràng buộc nhau nên anh mới ” quan hệ lâu dài” với tôi, đừng tưởng tôi ko nghe được câu nói đó, câu nói trong điện thoại: ko có nhỏ thì tao còn nhiều em khác xinh tươi hơn , đúng chứ?
Nghe đến câu cuối, Ken chợt đưa mắt lên nhìn nhỏ, tên đó ko nghĩ là nhỏ nghe được đoạn đối thoại đó! Nếu nghe được đoạn đối thoại đó, nếu đã để ý đến câu nói đó, tại sao lại ko chịu để ý đến câu cuối cùng??? Thấy Ken im lặng, Pj ko nói gì nữa, nhỏ đột nhiên trầm hẳn rồi quay lưng đi, ko nói thêm lời nào.
.
Ko khí đang vui vẻ, mọi người đều đã bước vào buổi buffe tại nhà, thấy Ken nhưng lại ko thấy ” con dâu tương lai” ( 1 cách gọi rất phổ biến mà ba mẹ Ken thường dùng với Pj ^^! ) đâu, ba mẹ tên đó liền giục tên đó gọi Pj ra ăn.
Ken nghe thế cũng buông ly rượu trên tay xuống, hướng về phòng Pj mà bước, cửa ko khóa, tên đó nhẹ nhàng bước vào. Pj ngồi xoay vào trong, đối lưng lại với Ken. Ken đi đến đối diện nhỏ, thấy mặt nhỏ hồng hồng thì mới nhận ra, trên tay nhỏ đang là một chai rượu hạng nặng, phải nói đúng hơn là rất nặng; nhìn lại thì mắt nhỏ đỏ hoe, có vài giọt nước vẫn còn đọng lại, nhỏ khóc???
- Bị gì?- Ken.
Pj nở một nụ cười vô cùng khinh thường, có lẽ đó là nụ cười thể hiện sự khinh thường nhất từ trước cho đến bây giờ. Điều đó có vẻ làm Ken ngạc nhiên.
- Đừng nói chuyện với tôi!
Pj có vẻ đã say rồi, giọng nói nghe ko bình thường nữa!
- Đừng để tôi phải hỏi lại!
- Đừng nghĩ anh có thể làm chủ được tôi! Anh đừng tưởng có được mấy tấm hình đó là hay lắm! Anh bung hình ư, bung đi, chuyện đó sẽ lắng theo thời gian thôi, mình đẹp thì mình khoe, tự tạo scandal làm cho nổi tiếng vậy!- nhỏ cười nhạt.
Ken có chút ngạc nhiên với con người này của nhỏ, đây gọi là ” rượu vào lời ra” sao? Khi người ta say, người ta sẽ nói ra những gì thật nhất hay là bởi vì khi đó, con người ta sẽ ko biết gì đến từ ” sợ” ???
- Cô nghĩ sẽ thoát khỏi tôi sao?- Ken.
- Bởi thế, tôi ko tránh làm gì! Là phúc thì ko phải họa, là họa thì ko tránh khỏi!
Khi Pj say nhỏ thay đổi nhiều lắm, ko có vẻ cam chịu như khi bình thường, mà trái ngược lại, đó là vùng lên, mạnh mẽ vô đối! Cứ như là con người tồn tại 2 tính cách!
- Thay đồ rồi ra ngoài!- Ken như nhớ lại lý do mình vào đây.
- Ko đi! Ra ngoài cho bọn họ nhìn tôi bằng cái ánh mắt ấy???- Pj.
- Cô còn nghĩ đến???- Ken.
- Thế anh nghĩ sao? Anh ko như tôi, anh ko phải là đứa con được sinh ra từ tình một đêm nên ko bao giờ hiểu được cái cảm giác đó, her . Ko có ba bên cạnh, mẹ thì đi suốt, một năm gặp chưa đến 10 lần!- Pj.
- Nhưng mẹ cô ko ghét bỏ cô!- Ken.
- Thì sao chứ? Thì bà yêu thương tôi nhưng anh có biết là giữa tôi và mẹ luôn tồn tại một khoảng cách ko?- Pj
- …………………. – im lặng, có lẽ là Ken đang suy nghĩ lại chuyện gì đó.
- Bỏ đi, anh như thế thì ai mà dám xúc phạm chứ! Anh luôn nhận được tình yêu thương, còn tôi thì ko có tình thương cha, vắng bóng sự quan tâm từ mẹ, chỉ có tình bạn bè là ổn! Còn tình cảm, … nực cười!- Pj cười một cách đau xót.
Chưa bao giờ Pj nói gì nghiêm túc với Ken, cũng chưa bao giờ nói lên tâm sự của mình, có lẽ lần này nhỏ say nên mới như thế! Nhưng nhờ thế, Ken mới nhận ra rằng, dù luôn quan tâm mọi người, luôn vui vẻ … nhưng cái nhỏ cần nhất, vẫn là một tình yêu thương chân thành. ” Con gái dù mạnh mẽ đến mấy cũng cần có một bờ vai!!!”
Ken nhìn nhỏ rồi lắc đầu, nhỏ say rồi, người gây chuyện dẫu sao cũng là Khánh Hạ, đối xử với Pj như thế liệu có … quá đáng lắm ko? Nghĩ tới điều vừa xuất hiện trong đầu mình, Ken đã gạt ra ngay ko lưỡng lự ” Ken khùng, từ bao giờ mày đã biết nghĩ cho người khác vậy hả? Tất cả ko thể nào chấm dứt dễ dàng như thế! ” . Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi Pj lên tiếng gọi:
- Wey… lại đây… – Pj dùng 1 ngón tay ngoắc ngoắc. ( ) )
Chưa để Ken trả lời, nhỏ đã kéo tay Ken lại gần mình, buôc Ken phải ngồi xuống, tưởng làm gì, hóa ra nhỏ ko trụ nổi nữa nên ” mượn” vai Ken để dựa đỡ!
- Chọn tôi để đối đầu là anh sai rồi! Haha, thật đấy! Chưa bao giờ tôi giận ai mà có những biểu hiện quá giới hạn đâu! Tôi là người có sức chịu đựng rất tốt! Anh nghĩ lại đi, xem mình có đủ trình độ để chơi với tôi chưa đã! Haha!- Pj.
Ken dùng tay đẩy nhỏ ra khỏi người mình, nhưng nhỏ kịp thời nắm vào tay áo Ken nên kết quả vẫn là ” dính như sam” ( _ __” )
- Ak`, ý là ôm ấm ức rồi khóc 1 mình như ban nãy sao? Thế cũng làm như hay lắm!- rõ ràng là đang nói đểu.
Pj đột nhiên đứng dậy, túm lấy cổ áo Ken, đưa mặt mình kề sát tên đó rồi nói rõ ràng từng tiếng:
- Hay thế đấy! Tôi khóc 1 mình đấy, thì sao?- Pj.
Gương mặt Pj gần kề ngay trước mặt, Ken ko trả lời, phớt nhẹ 1 cái mi lên môi nhỏ, Pj như bị điện giật, đột ngột lùi về phía sau:
- Đồ tồi!- Pj ( cắn môi).
- Đã bảo đừng làm cái trò đó!- Ken.
- Ồ, hóa ra anh cũng hay thế với Khánh Hạ???
2 từ ” Khánh Hạ” vừa được thốt ra, mặt Ken đã tối sầm lại, mọi xúc cảm trên gương mặt đều bị mất đi trong phút chốc, thay vào đó là một ánh mắt sắc lạnh ko thể diễn ta hết.
- Câm đi!- Ken.
- Anh chưa đối diện, chưa chấp nhận được nó, thế nên anh mới ko cho mọi người nhắc về chuyện đó!
- Đã bảo câm!- lần này đến Ken nắm lấy cổ áo nhỏ.
- Đó là quyền tự do ngôn luận! Hờ hờ! Giờ thì bỏ cái tay dơ bẩn