u hay chỉ đơn thuần là những đường thẳng song song cắt nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi! Cứ chơi trò mèo vờn chuột với nhau mãi như thế mà ko chịu thẳng thắng, can đảm bỏ qua tất cả mà nhìn lại nó ???
******
Chap 4: LỜI YÊU KO THÀNH THẬT.
Phải làm sao để có thể tin vào những lời yêu thương dối trá… ???
Zu ko nói gì cả, nó quay lưng bỏ về trước, ngoài trời đang mưa tầm tã, bọn đàn em chả biết nói gì. chỉ biết im lặng nhìn bóng nó khuất dần, họ ko dám nói gì cả. Thấy bầu không khí có vẻ căng, Pj vội lên tiếng:
- Ko sao đâu! Hòa là tốt rồi! Mon, ko cần phải cảm thấy có lỗi đâu cưng! Mấy đứa về nghỉ ngơi hết đi!
Cả bọn kéo nhau ra về, Pj ngồi lại trông quán, thấy bóng 1 người con trai đang bước ra phía hành lang ngoài, đó chẳng phải là người bạn trai cũ vừa chia tay nhỏ sao, bên cạnh anh còn có 1 người con gái khác nữa, nhìn thân mật như thế! Anh quên nhỏ thật rồi à? Chỉ mới 1 năm thôi mà! Nghĩ đến điều đó, tim nhỏ bất chợt nhói lên 1 chút! Dẫu sao trước đó, anh và Pj cũng đã rất hạnh phúc, nhưng nhỏ vẫn ko giữ được anh, lý do phũ phàng … :
- Xin lỗi, Pj à! Anh nghĩ là mình chia tay đi! Cặp với 1 đứa con gái có uy hơn mình khiến anh ko chịu được, anh vẫn iu em và anh cũng biết là em cũng rất iu anh, nhưng ta ko thể …
Gạt đi mớ kí ức đau thương đó, chạy theo bóng người con trai vừa rời bar, chạy ra tới cửa, nhỏ chợt khựng lại khi thấy chiếc xe hơi quen thuộc đang đậu cách bar ko xa, dù mưa, nhưng bóng đèn loe loét bên đường vẫn đủ để Pj thấy được họ- dang- mi- nhau trong xe! Nhỏ nép người vào sát bức tường rồi từ từ trượt xuống, những giọt nước mắt cứ tuôn ra ko ngừng. Có 1 giọng nói sát bên vang lên làm cho nhỏ phải ngẩng đầu:
- Người đó- hướng về chiếc xe bên vệ đường- bạn cũ!- trong lời nó có ý gì đó mang vẻ khiêu khích.
- Ken?- nhỏ đứng thẳng lên rồi gạt đi nước mắt, lấy lại phong thái tươi tỉnh hàng ngày.
- Đáng thương! – Ken nhếch môi.
- Mặc kệ tôi!
Pj trả lời mà mắt vẫn hướng đến chiếc xe đó, lời nói cũng ko có vẻ gì là bận tâm đến nghe thiếu sức sống hết mức, điều đó khiến Ken hơi ngạc nhiên. Cứ thế, nhỏ lao thẳng ra ngoài màn mưa đen đặt đó!
.
- Diễn tốt lắm! Em trai!- người con trai cười.
- Vậy là xong phải ko anh Ken!- người được gọi là ” em trai” hỏi lại.
- Ừ! Xem ra nhỏ đau lắm! – Ken lại cười- cười nhạt.
- Thôi anh ạ! Quen với Pj mệt chết, thế nên em mới chia tay! Quen nhỏ như thế để nổi tiếng là được rồi! Giờ đây đứa con gái nào mà chả biết em!- thằng đó nói đểu.
Ken trao cho thằng đó 1 xấp tiền dày cộm rồi thong thả cho 2 tay vào túi quần mà bước đi, ánh mắt trong lạnh đến đáng sợ.
Đừng bao giờ chạm tới cuộc đời ai nếu bạn có ý làm tan nát trái tim họ, plz !!!
- Trương Khánh Du, đừng trách tôi, chị cô đã khiến tôi trở nên như thế!
2 năm trước
- Chia tay đi!- người con gái lên tiếng.
- Tại sao? Em nói lý do đi!- người con trai sững lại.
- Đúng, anh có tiền, có sắc, có địa vị, nhưng tôi chán anh rồi! Cái gia thế của anh khiến tôi phải sợ! OK ? Giờ thì tránh xa tôi ra! Tôi còn muốn sống!- Khánh Hạ- người con gái lên tiếng.
- Em… Nếu tôi ko nói với em điều đó, em có rời xa tôi ko? Có bao giờ em vì điều đó mà bị trầy sướt gì ko?- Ken.
- Thứ nhất: nếu anh ko nói, tôi vẫn sẽ cho anh sống trong hạnh phúc ảo kia! Thứ hai: giờ đây tôi ko bị gì nhưng đến lúc tôi có bị anh cũng chả biết đâu! Chỉ cần bọn nó làm cái “roẹt” là tôi chết ko kịp thở!
- Em… quá đáng thật! Em ko tin vào khả năng của tôi sao?- Ken.
- Dẹp đi! Đừng nói gì nữa! Còn nữa, chấm dứt rồi thì đừng bám theo tôi dai như 1 con đỉa, ha? Lần sau muốn quen ai để tôi chỉ cho, em tôi đấy- Khánh Du, xinh lắm! Vậy nha!
Nói rồi nhỏ phũ phàng rời đi, chỉ còn Ken đứng đó với 1 nỗi đau tinh thần quá lớn.
- Hóa ra từ trước đến giờ chỉ có tôi ngộ nhận mình là người hạnh phúc nhất thế gian! Vì tiền thôi hả em? Em coi tôi là một thằng ngốc à? – trong lời nói của Ken thể hiện một nỗi đau xót đến tột cùng.
.
Ken một mình trong phòng, những chai rượu cứ vơi dần đi, tên đó hết đổ tất cả những vật trước mắt, Ken đã say lắm rồi!
- Tại sao thế Khánh Hạ! Em đi thì đi luôn đi có sao còn để hình bóng em ở lại trong tôi chứ! Tôi sẽ cho em thấy! Khánh Du, đừng trách tôi, con gái mấy người đều như nhau cả thôi, đau 1 chút thì có đáng gì?
Ken nói nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào giấc ngủ, trong khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước, nước mắt ??? 1 tay tên đó cứ nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ mình- chiếc nhận có sọc màu đen được đính 2 viên đá chìm màu tím.
Ngày hôm sau Pj ko đi học, vì dầm mưa nên nhỏ đã bị bệnh. Sau trận so tài của 2 nhóm thì tình hình càng ngày càng căng, hễ nhóm này thấy nhóm kia ở đâu là lại kiếm chuyện gây với nhau.
- Chị Zu… nhóm mình…. họ… gây chuyện với EVIL !!!- Mon hớt hải báo tin cho nó.
Đang đọc sách, nó nghiêng đầu nhìn Mon, chân mày hơi châu lại.
- Tụi nhóm mình đang tụ tập ở sân sau á, tụi EVIL đi ngang qua, nói chuyện mà nghênh nghênh mặt, nhóm mình thấy chướng mắt quá nên … nhào vô luôn!- Mon kể với 1 tốc độ ko thể nhanh hơn được nữa.
Ko nói gì thêm, nó đứng dậy rồi tiến về phía sân sau của trường, thấy nó xuất hiện, 2 bên cũng im phăng phắc, nó vừa tới thì Ken và hắn cũng xuất hiện.
- Về quản chó cho kĩ!- hắn.
Cả bọn bên nó nháo nhào vì câu nói quá ư là xúc phạm đó. Nó vẫn in lặng ko nói gì, ngược lại còn quắc mắt nhìn bọn đàn em 1 cái khiến tụi nó phải ” ổn định đội hình” lại. Ko phát ra bất kì âm thanh nào, nó định dẫn bọn đàn em ” về” thì Nan cất tiếng:
- Gây chuyện rồi bỏ đi sao?
- Muốn gì? Muốn tụi này xin lỗi hả? Mơ đi!- 1 đứa trong nhóm nó lên tiếng.
- Tụi tui nghênh mặt là chuyện tụi tui, ai biểu mấy người tưởng này tưởng nọ làm gì, bộ tụi này nghênh mặt với bọn chó mấy người hả? Tưởng bở!!! Nhìn mấy người chỉ bẩn mắt! Ham