ẳng theo sau … Nó có vẻ mệt … Tuyệt đối ko thể nào để bọn người đó tóm được, nếu ko chỉ có con đường chết… Bọn nó cứ chạy mãi qua những con đường mà bọn nó rất ít khi lui tới, do vậy, đường xá nơi đây, cả hắn và nó đều ko rành…
Trời ko phụ lòng người, phía trước là một cái hẻm nhỏ, nơi đây ngõ ngách cũng khá nhiều nên việc lẩn trốn cũng ko còn khó khăn nữa… Nhưng bọn Camry có vẻ “lỳ” , thấy bọn nó chạy vào hẻm, bọn đó cũng phái vài người chạy theo … truy cùng diệt tận ???
- Mẹ kiếp!- hắn rít lên khi thấy có vài tên đã xuống xe đuổi theo mình.
Cả 2 bọn nó cứ chạy mãi, ko biết là bao lâu và qua bao nhiêu ngõ hẻm … Kết quả là đã cắt đuôi được bọn đó… bọn đó cũng dai thật …
Nó và hắn ngồi bệt xuống đất, tựa vào bức tường sau lưng, thở hổn hển …
- Tại sao … ??? – có vẻ do thở quá gấp nên nó nói ko thành câu.
- Phiền phức!- hắn vuốt mặt.
- Chẳng lẽ … đó là … – nó nghi ngờ.
- Tôi sẽ kế nghiệp ông ta ( ý là ba hắn) , là một Leader tương lai… , bọn đối lập muốn khử trước … nhưng … – hắn thở hổn hển.
- Chẳng phải … nhắm vào tôi sao???- nó.
- Đúng! Bọn đó hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta!- hắn.
- Thế nên … bọn đó muốn khử tôi trước?- nó hỏi.
- Để giết chết tôi về mặt tinh thần, cho tôi thấy khó mà lui!!!- hắn
Cũng đúng… bọn đó tưởng nó với hắn là một couple nên mới như thế … muốn giết nó để hắn phải đau khổ… rồi rút lui khỏi cương vị Leader tương lai. Bọn đó cũng thấy được hắn là con bài chủ chốt của Tổ chức, nếu hắn lui … thì Tổ chức đó sẽ mau chóng đi xuống … Vậy thì, kẻ thù như bọn người kia sẽ thừa cơ mà nhúng tay vào … Có lẽ, nếu kì này giết nó thành công thì đây sẽ là một đòn ” dằn mặt” khá đau đớn với hắn… Nếu thế, so với việc giết hắn thì giết ” người yêu” của hắn sẽ khiến hắn dằn vặt hơn … Hah, bọn đó hiểu lầm rồi!
- Bị như thế bao nhiêu lần?- nó nhíu mày.
- Ko đếm xuể! Nhất là khi đi 1 mình!- hắn.
- Vậy ra những lúc kia là có Ken nên bọn đó ko vội hành động?- nó ngộ ra.
Hắn gật đầu, Ken cũng là một xã hội đen, ba Ken có quan hệ mật thiết với ba hắn nên chuyện của Ken bọn đó biết cũng ko có gì là khó hiểu.
Thấy mặt hắn có chút gì đó bất thường… Môi hắn đột nhiên nhạt hẳn đi, thấy hắn cứ ôm lấy bả vai trái nó lúc này mới vỡ lẽ… gạt tay hắn ra… cánh tay phải của hắn dính đầy máu … thì ra là trong lúc che cho nó … hắn đã bị thương … có lẽ vết thương khá sâu nên mới ra nhiều máu như thế … bọn đó ra đòn xem ra cũng ” khiếp” thật …
Vậy mà nãy giờ nó lại ko biết gì? Một phần cũng là do hắn mặc áo đen nên ko thể thấy được màu của máu … phần còn lại là do hắn đã kìm nén cảm xúc quá tốt … đau thế mà vẫn dẫn nó chạy mãi ko dừng … thời gian chạy lâu như thế … chứng tỏ hắn cũng đã chịu đựng trong khoảng thời gian tương đương…
Hắn cắn chặt môi dưới, chân mày châu lại khá sâu … đây là lần đầu nó thấy hắn có dáng vẻ như thế … Đôi mắt xám vẫn lạnh như thế nhưng … nó vẫn nhuốm chút màu mệt mỏi …
Nó xem xét lại tên đường, gọi người lên giúp đỡ… Trong khoảng đó, nó đỡ hắn ra trạm xe buýt ngồi chờ … Nó cho hắn gối đầu lên tạm đùi mình … hắn có vẻ cũng ko còn sức để mia mai hay trêu ngươi nó như mọi lúc… Nhịp thở của hắn lâu lâu lại bị đứt quảng … nghe có vẻ nặng nề… Có đứa mắt nhìn hắn … nhìn con người hắn lúc này thật lạ, nói sao nhỉ ??? Như một con ác quỷ bị thương chăng??? Sao nó lại thấy tim mình có chút gì đó bất thường … Cái gì mới được chứ??? Nội tâm nó cũng ko yên ổn …
Cảm nhận được mùi hương nơi cánh mũi … tuy có chút mệt mỏi… nhưng hắn vẫn nhắm mắt hờ lại …
Có chút gì đó bình yên trỗi dậy… bình yên mang màu của nắng …
Thật xa nhưng hóa ra cũng thật gần …
Đây là lần thứ 2 hắn giúp nó đỡ đòn …
Xe đến, 2 tên đàn em có vẻ ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt :
- Anh Jun … ??? – 1 tên ngập ngừng hỏi.
- Trúng gió !!! Ko sao !!! – hắn gượng ngồi dậy, mặt tái nhợt.
1 tên đàn em mở cửa, giúp nó đỡ Jun vào xe.
Về đến nhà hắn, nó dìu hắn vào nhà, ra hiệu cho xe đứng chờ ở đó… Lúc sau , nó quay ra:
- 2 người đến bãi xe ….. ở đường ……. , có chiếc xe của Jun, lấy nó về rồi vá lốp lại!- nó đưa vé xe cho 2 người.
- Về ko? Tao chở về luôn? – 1 đứa hỏi.
- Chưa phải lúc!
Để lại 2 tên ở đó với vẻ mặt ” đơ” ko chịu được, nó quay trở vào nhà… Thấy hắn nằm trên giường, mắt cứ khép lại lờ đờ, mồ hôi trên trán ko ngừng vã ra … Con Gun cứ đứng đó mãi, xem chừng, nó cũng lo cho chủ nó lắm…
- Gun, ra ngoài đi! Chủ mày đang mệt!- nó.
Gun cứ hứ hứ mãi, con chó có vẻ ko muốn …
- Sẽ ổn! Tin tao!- nó.
Ko biết có hiểu được hay ko nhưng Gun đã ra ngoài, đuôi nó cụp lại, thỉnh thoảng lại quay đầu lại, bốn chân chầm chậm di chuyển … xem ra con chó có chút ko can tâm…
- Ổn ??? – nó hỏi hắn.
- Ngoài da … ko đáng kể … -hắn.
Rõ ràng là hắn nói dối, nếu ko đáng kể thì hắn đã ko gục dễ dàng như thế … Vết thương chưa ăn sâu vào trong đã khiến hắn xây xẩm mặt mày như thế … , máu ra nhiều nhưng ra sao thì cũng ko nhiều bằng những lần đánh nhau trước đây, lần này tính ra còn ít … vậy mà hắn lại như thế, có chút gì đó ko bình thường …
- Lá bài đó … – nó ngập ngừng.
- Có tẩm chất độc … – hắn thở gấp.
Đúng là thế giới ngầm quả thật rất đáng sợ, họ ” khử” nhau bằng những loại vũ khí, độc dược mà mình thí nghiệm ra … Nếu thế thì ko biết là loại độc này có làm hắn mất mạng ko ???
- Có chết ko??? – nó.
Hắn chợt phì cười trước câu nói đó của nó, cười nhẹ và yếu ớt … , nhẹ như 1 làn gió … , tính nó đúng là nghiêm nghị và thẳng thắng thật … hỏi thế cũng được, ko biết phép nói giảm nói tránh gì cả, cứ như con nít …