n như vậy sao? Điều này không công bằng, rất không công bằng”
Cô giơ tay đánh vài cái, Tất Duy Lân bắt được hai tay của cô , đem cô kéo vào trong lòng mình, một câu cũng không nói.
“Thả tôi đi…… Tôi van cầu anh…… Thả tôi!” Thanh âm của cô bắt đầu nghẹn ngào, không thể ức chế chua xót nảy lên trong lòng, nước mắt nóng bỏng cũng bắt đầu chảy xuống. Đây là lần đầu tiên, cô ở trước mặt anh mất đi khống chế, không thể khắc chế nước mắt, cho dù là cái đêm cô mất đi trinh tiết, cô cũng không rớt tới một giọt lệ, nhưng giờ này khắc này, cô lại khóc lớn như một đứa trẻ giống như mất đi một món đồ chơi mà cô thích nhất, cô không thể diễn xuất như một người vô tri được nữa rồi.
Nhìn cô khóc lớn, anh vẫn trầm mặc không nói, chỉ nhẹ nhàng dìu cô đến ghế sô pha ngồi, để cô dựa vào đầu vai anh khóc. Không biết qua bao lâu, Vũ Dung cuối cùng cũng hơi hết nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ mơ hồ ngẩng đầu, một lần khẩn cầu anh cuối cùng,“Thả tôi.”
Hai hàng lông mày anh nhíu chặt,“Không có khả năng.”
“Vì sao? Vì sao?” Cô thật sự không hiểu!
“Đồ vật của tôi, đàn bà của tôi tuyệt đối không có khả năng chia sẻ cùng người khác.” Anh lãnh đạm trả lời.
Chẳng lẽ chỉ vì điều mạc danh kỳ diệu đó mà anh giữ lấy cô, hy sinh hạnh phúc cả đời cùng sự vui vẻ của cô sao? Vũ Dung bắt đầu cảm thấy rét lạnh, người đàn ông trước mắt này căn bản là băng, trong cơ thể anh không có một giọt máu ấm áp. Cô thử đẩy anh ra, cho dù cô không thể thoát khỏi khống chế của anh, cô cũng muốn lại làm một con rối nghe lời!
Tất Duy Lân lại cố ý ôm chặt cô ,“Em nghe hiểu sao? Em là của tôi, trước kia là thế về sau cũng thế.”
“Tôi không cần…… Tôi tuyệt đối không cần……” Nhìn đến biểu tình kiên trì ngoan cố của anh, cô cũng hiểu được mình không thể chiến đấu với anh được, vì thế nước mắt của cô lại rơi xuống, đây là ủy khuất suốt chín năm cô chịu đựng, thống khổ cùng áp lực, giờ phút này đều hóa thành nước mắt mà tuôn ra.
Nhìn cô khóc sướt mướt nhưng anh không có chút dấu hiệu mềm lòng, chỉ vuốt ve mái tóc dài của cô, thở dài nói:“Đứa ngốc, làm gì phải khóc thành như vậy? Khóc đến mù mắt cũng vô dụng , vĩnh viễn tôi không thả em đi, trăm ngàn đừng nghĩ phản kháng tôi, em sẽ phát hiện hậu quả không thú vị như vậy đâu.”
“Tôi hận anh……” Thanh âm suy yếu nhưng hàm chứa oán giận vô hạn.
“Tốt lắm, tôi chỉ sợ em lại yêu tôi ý chứ! Vì chúc mừng chúng ta quay về, uống một chén đi!” Anh cầm lấy bình rượu whisky. Cô mở to hai mắt, lập tức lắc đầu, cô thống hận thứ rượu đó, lúc trước chính là rượu hại cô! (Mọi người nghe mà tránh, rượu không tốt nha)
“Tôi không uống, anh đừng làm vậy với tôi!” Cô dùng sức giãy dụa muốn tránh.
“Đây là phương pháp duy nhất có thể làm em trở nên bình tĩnh.” Anh không cho cô cơ hội trốn tránh, lấy miệng bắt cô uống rượu, tình cảnh này giống như chín năm trước, lịch sử vừa lặp lại? Vũ Dung tập trung ý chí, muốn đào thoát khỏi nơi đáng sợ này, nhưng đối với chất cồn Tất Duy Lân cho uống, sức mạnh của anh, cô dần dần mất đi ý thức, vô lực giãy giụa.
“Đừng ……”
“Nghe lời, uống thêm một ngụm nữa.” Anh cúi đầu, cho cô uống một ngụm rượu lớn hơn.
Vũ Dung thực đã lơ mơ, trước mắt như có mười Tất Duy Lân, người nào cũng vươn tay tóm cô. Không đẩy cô xuống vực sâu, cô nhắm mắt lại bất lực ngã vào trong lòng anh, cuối cùng chỉ mơ hồ nghe được một câu: “Trông dáng uống rượu của em vẫn là đáng yêu nhất ……”
Đáng yêu? Vũ Dung nghĩ rằng mình nghe lầm, câu này chắc chắn không phải do Tất Duy Lân nói, trong từ điển của anh làm gì có tự nào như vậy……
******
Chương 6
Ánh mặt trời buổi sớm chói mắt khiến Vũ Dung tỉnh giấc, cảm giác đầu choáng váng, toàn thân lại ê ẩm, khó chịu.
Hôm nay là thứ Bảy, theo lệ thường các buổi sáng thứ Bảy của cô đều giống nhau, thức dậy lúc tám giờ, xong rồi thẳng tiến vào phòng tắm.
Nhưng sáng nay có phần khác, vì có Tất Duy Lân nằm ngủ bên cạnh.
Chuyện này hẳn là kì cục, hai người đã ở với nhau đến chín năm, vậy mà cô chưa bao giờ trông thấy bộ dáng khi ngủ của anh. Bởi bọn họ chỉ quấn lấy nhau trong bóng đêm, chưa lúc nào bật đèn, mà khi sáng dậy thì hoặc cô tỉnh dậy một mình, hoặc là đã thấy anh quần áo chỉnh tề, chuẩn bị ra khỏi cửa rồi. Bởi vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh ngủ bên cạnh với cô quả thực có phần lạ lẫm.
Cô trộm ngắm khuôn mặt đang say ngủ của anh. Cằm thả lỏng, lông mày không nhăn nhíu, nét mặt thư giãn, trông thực như một người bình thường.
Nhưng đây chính là người đàn ông có khả năng thao túng hạnh phúc cuộc đời cô a……
Cô khẽ lùi lại, không dám tiếp cận anh gần như vậy, nhưng trong lúc ngủ mơ Tất Duy Lân vẫn không buông tha cô, chân tay anh vẫn đang níu giữ người cô. Mà mới cử động một chút, cô lại cảm thấy đau, tối hôm qua cô uống rượu hơi say, thành thử ra anh tha hồ tác quai tác quái, làm cho giờ phút này toàn thân cô suy kiệt.
Trong lúc ngủ mơ Tất Duy Lân xoay người, thế là cả thân hình cao lớn đè lên cô, Vũ Dung hít một hơi, muốn đẩy anh ra nhưng không cách nào làm được.
“Nặng quá đi…… Làm ơn tránh ra……” Cô thở gấp. Anh tựa hồ không nghe thấy, lại trở mình, lần này vùi mặt hẳn vào mái tóc của cô, toàn bộ trọng lượng đè lên người cô.
“Anh đứng lên đi!” tay cô đấm lên lưng anh. Tất Duy Lân cuối cùng có phản ứng, mắt hé ra dáng điệu còn buồn ngủ, nhưng mà nhìn cô một cái, không nói không rằng lại nhắm mắt ngủ tiếp. Ông trời! Anh cố ý trừng phạt cô sao? Anh dựa vào cái gì chứ? Anh nghĩ anh là ai vậy a, Vũ Dung bắt đầu tức giận, không ngừng tìm cách vùng ra.
Tất Duy Lân mở mắt, thản nhiên đe dọa: “Đừng lộn xộn, em muốn thêm lần nữa hả?”
Cô nhất thời không hiểu ý tứ của anh, mà rồi chợt nhận ra vẻ hưng phấn của anh, cô ngượng ngùng dừng lại ngay, cảnh giác nhìn.
“Anh…… Sao anh còn ở đây?” Cô rốt cục hỏi.
“Đây là nhà tôi.” Vẻ mặt của anh