m bắt nạt em. Em ghét anh –mai Mai tru tréo lên,trùm chăn kín đầu giận dỗi
-Anh chuẩn bị đi làm đây. Em ở nhà mà khóc nhé? –Lạc Dương giả bộ bất cần. Mai mai vội chồm dậy chạy đến ôm anh chuyển giọng nịnh hót
-Cho em đi với đi mà,chồng yêu
-Được thôi,tùy em –Thấy cô có vẻ ngoan ngoan biết điều gọi anh là “chồng yêu” Lạc Dương hạ giọng,cố nhìn cười
-Này,sao anh lạnh lùng với em thế? Giận hả?
-Ai thèm. Em nghĩ anh xấu thế sao? –anh nói rồi kiss lên má cô thật nhanh –Yêu vợ nhất mà,hi hi
Mai Mai chỉ cười. Cả hai cùng sửa soạn mọi thứ và ra khỏi phòng. Lạc Dương bước xuống cầu thang trong khi Mai Mai cứ đứng lì một chỗ. Anh ngạc nhiên quay lại hỏi
-Mai mai,em không định xuống hả?
-Cõng em đi –mai mai cười toe nhõng nhẽo Lạc Dương cười khẽ đi đến bên cõng cô xuống dưới nhà. Cô vợ này thật phiền phức nhưng mà như thế mới là Mai Mai của anh.Vừa ra đến cửa phòng khách thì mẹ Lạc Dương đã gọi
-Này,hai đứa không định ăn sáng à?
-Không,bọn con đi dây mẹ. Mẹ ở nhà vui vẻ nhé
Lạc Dương nói vội rồi ba chân bốn cẳng chuồn lẹ.Khi xe đã đi được một quãng dài Mai Mai vẫn cười như nắc nẻ
-Trốn mẹ vui thật đấy. Nhưng lần sau đừng làm thế này nữa. Bố mẹ ở nhà với nhau ăn cơm cũng buồn chết
-Ừ,biết rồi
Chỉ một lát sau đã đến công ti nơi Lạc Dương làm việc. Lạc Dương nắm tay Mai Mai đi vào vui vẻ.Từ cổng đã có biết bao ánh mắt nhìn tò mò trước cái sự việc lạ thường này. Chưa từng có ai thấy Lạc Dương nắm tay một cô gái đi tươi cười như thế này.Anh lúc nào mà chẳng lạnh lùng. Thế mà bây giờ cười toe toét,nụ cười rất tự hào như thể anh muốn nói với những người đối diện rằng “Có ai hạnh phúc như tôi không? Vợ tôi đẹp nhất!” hồn nhiên đến thế là cùng.
-Bọn em chào sếp ạ! –đám nhân viên tiếp tân đồng thanh chào lớn
-Chào mọi người. Chúc một ngày vui vẻ
Câu nói của anh làm cả đám suýt ngã ngửa. Ngày thường anh rất ít nói,có chào thì cũng chỉ gật đầu thôi. Hôm nay anh còn chúc một ngày vui vẻ và còn cười hớn hở nữa.Họ bắt đầu xì xầm “Hôm nay sếp vui thế không biết. Chẳng mấy khi sếp cười. Mà sếp cười đẹp trai quá đi mất.Sếp mình đúng là number one! Mà cô bé kia là ai thế nhỉ? Chắc là bồ sếp rồi!”
Lạc Dương nghe thấy cái chữ “bồ” liền quay ngoắt người lại nhìn họ đằng đằng sát khí
-Mấy cô vừa nói cái gì? Ai là bồ ai hả?
-Ơ,dạ……….. –cả đám tun như cầy sấy –bọn em nói lung tung đấy mà
-Thôi được rồi,coi như tôi nghe nhầm.Nói cho mấy cô biết,đây là vợ tôi
-Ơ,sếp đã cưới đâu?
-Ừ………….thì là vợ chưa cưới được chưa –Lạc Dương cáu kỉnh trước sự máy móc của họ -Mấy cô nhiễu sự quá. Làm việc đi
Lạc dương lại kéo Mai Mai đi. Nãy giờ cô chỉ im lặng lắng nghe những tiếng xì xào. Cô hơi chạnh lòng. Bỗng nhiên Mai Mai buông tay Lạc Dương ra quay mặt đi
-Thôi em về
-Sao lại về -Lạc Dương nhanh chóng kéo cô lại
-Thì tại em sợ……………vì trông em như trẻ con thế này người ta lại bảo anh là “yêu râu xanh”
-ha ha,đồ ngốc,anh còn chẳng sợ thì em sợ cái gì? Mà sao phải tự ti về bản thân thế chứ? Em rất xinh mà. Kệ họ muốn nói gì thì nói. Vào phòng anh nào
Phòng tổng giám đốc ngay ở trên lầu 2. Mai Mai đã đến đây vài lần với bố rồi,cô cũng chẳng xa lạ gì,rất tự nhiên là khác.Công ti của nhà cô mà!
-Em lấy điện thoại của anh mà chơi game. Anh phải làm việc đây. Chơi ngoan nhé
Mai Mai phụng phịu. Lạc Dương lúc nào cũng coi cô như trẻ con thế. Dù sao cô cũng là vợ anh mà,ai lại đi bảo vợ “chơi ngoan nhé”. Cứ như là bảo con ấy! Nhưng Mai Mai chẳng giận lâu,cô quên ngay,ngồi chơi điện tử. Chơi chán no rồi cũng chẳng biết làm gì. Cô chạy ra chỗ anh ngồi,ôm lấy cổ rồi hôn lên má anh một cái
-Em đấm lưng cho anh nhé?
Lạc Dương gật đầu. Dù cái gì cũng vụng về nhưng riêng cái việc đấm bóp này thì Mai Mai làm cực tuyệt.Cô vừa đấm lưng vừa xoa bóp vai cho anh và xem anh làm việc
-Chồng thích không?
-Ừ,thích –Lạc Dương cười tươi
-Í,chồng ơi chồng,anh có tóc bạc này! –Mai Mai giật mình khi nhìn lên tóc anh –Em nhổ nha?
-Thật hả? Thôi kệ nó đi. Nhổ làm gì? Chồng già mất rồi –anh cười nhẹ rồi lại cắm cúi làm. Mai Mai đột nhiên ôm siết lây bờ vai anh,mắt cô rớm lệ. Cô thương anh và cũng tự trách mình vô dụng đã vụng về lại ngốc nghếch suốt ngày làm anh lo,cô nói giọng run run
-Hức hức…………ai bảo anh già chứ? Chồng đẹp trai nhất,tuyệt vời nhất! Anh làm việc vất vả quá rồi. Em xin lỗi vì không giúp gì được cho anh
Lạc Dương kéo Mai Mai ngồi đối diện mình rồi khẽ vuốt tóc cô âu yếm
-Em không phải lo bất cứ thứ gì cả,anh ổn.Em chỉ cần ở nhà ngoan ngoãn làm vợ anh thì anh đã vui lắm rồi.Để mỗi khi đi làm về mệt anh thấy vợ tươi cười ra cửa đón anh rồi nấu cơm cho anh ăn nữa……….hiểu không?
-Em nhất định sẽ đi học nấu ăn. Nhưng mà anh phải hứa chỉ được ăn món em nấu thôi đấy! –Mai mai lại ôm chầm lấy anh
-Ừ,biết rồi.Chồng hứa. Nhưng vợ phải nấu ngon chồng mới ăn đấy
-Vâng,vợ hứa mà! Anh đói không? Em đi mua thạch hoa quả cho anh nhé?
-Ừ,đi nhanh vào đấy. Công ti có căng-tin đấy
Mai Mai thoắt đi ngay. Lát sau cô đã về đến phòng,cô để cửa hơi hé mở.Bây giờ đang là giờ làm việc nhưng vì quá tò mò đám nhân viên và cả cô thư kí của Lạc Dương rón ren đến phòng anh,lấp ló ngoài cửa sổ.Mai Mai và Lạc dương không để ý đến nên vẫn rất tự nhiên.Mai Mai cầm một mảnh giấy hí hoáy viết thật to “ LẠC DƯƠNG LÀ ĐỒ ÔNG GIÀ LẠNH LÙNG NHƯ CON THẠCH SÙNG,XẤU NHƯ CON GẤU,KIÊU NHƯ CON HƯƠU,LẠI CÒN DÊ XỒM………………” rồi cô mang đến cho Lạc Dương. Lạc Dương cầm lên đọc mặt méo xẹo trong khi Mai mai cười thích thú
-Với em anh chỉ được như thế thôi sao? Anh xấu đến thế hả?
-Ừ,anh xấu lắm. He he
-Xem ra anh chiều em quá nên em hư mất rồi còn dám đè đầu cưỡi cổ chồng nữa.Anh sẽ không tha thứ cho em đâu. Phạt đền!
Vừa nói anh vừa cười gian rồi từ từ luồn tay qua kẽ tóc,áp sát mặt cô hôn nồng nàn. Mai Mai cũng vòng tay qua cổ anh kéo anh xuống thật gần mình.Nụ hôn cuồng nhiệt của hai người lọt vào tầm mắt của đám người ngoài cửa.M