dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên:
- Cô là Như Quỳnh? Ông chủ dặn tôi tới đón cô, xe đã đợi ngoài cổng trường…
- Vâng, tôi biết rồi. – Cô cố hít một hơi sâu rồi trả lời.
Ra ngoài cổng trường đã thấy một chiếc Cadillac màu đen đỗ bên vệ đường. Sự xuất hiện của chiếc xe quý tộc khiến không ít người đi đường phải ngó nhìn, nhưng cũng không dám liếc nhìn lâu bởi bên cạnh xe có hai gã cao to mặc vest đen, đeo kính râm đang lạnh lùng đứng. Như Quỳnh còn ngơ ngác không dám khẳng định chắc chắn thì đã thấy điện thoại reo vang, là số kia gọi lại, nói cô hãy băng qua đường đến chỗ chiếc Cadillac.
Như Quỳnh vừa chuẩn bị bước vào xe thì phía sau vang lên tiếng gọi quen thuộc của Quang Triệu:
- Quỳnh! Anh ở bên này!
Hắn đợi ở cổng trường cô nãy giờ nhưng mãi chưa thấy cô ra về nên đành đạp xe đi vòng quanh, cứ dăm ba phút lại ghé qua đây một lượt. Vừa vặn trông thấy bóng dáng cô, hắn liền vừa gọi tên cô vừa đạp xe tới gần.
- Quỳnh, em đang làm gì vậy?
Như Quỳnh đành làm bộ như không nghe thấy gì, vội vã chui vào xe. Bên trong chỉ có tài xế và một người đàn ông trung niên có gương mặt điềm đạm. Quang Triệu lao đến nhưng bị hai vệ sĩ kia đẩy ngã, hắn cho rằng mình không thể nào nhìn nhầm, loạng choạng đứng dậy đi tới, cố sống cố chết ngó đầu nhìn vào trong xe. Như Quỳnh khó xử quanh mặt né tránh, nhỏ giọng nói với họ:
- Có thể đi ngay không?
Hai vệ sĩ một lần nữa đẩy Quang Triệu ra rồi chui vào trong, xe lập tức chuyển bánh. Như Quỳnh nhắm mặt, siết chặt lòng bàn tay, đây là sự lựa chọn của cô, cô sẽ tự chịu trách nhiệm. Cô không dám chắc Quang Triệu đã nhìn rõ mặt mình chưa, có khi sáng mai phải đến tìm hắn, van xin hắn đừng tiết lộ chuyện này…
Mở mắt ra, bất ngờ cô thấy qua tấm gương chiếu hậu, Quang Triệu đang cong lưng đạp xe đuổi theo, gương mặt hắn đầy đau khổ hoảng hốt, không ngừng kêu tên cô:
- Quỳnh, là em phải không? Quỳnh, tại sao em lại nói dối anh?
Nhưng rất nhanh sau đó hắn bị bỏ xa lại phía sau…
Người đàn ông trung niên kia bỗng lên tiếng giới thiệu:
- Cô Như Quỳnh, tôi là quản gia phụ trách việc lặt vặt cho ông chủ, mọi người đều gọi là lão Lý.
- Vâng, chào ông. – Như Quỳnh cảm thấy lão ta hơi quá mức trịnh trọng, ông chủ kia chỉ mua của cô một đêm, không nhất thiết phải giới thiệu với cô.
Xe rẽ vào một nhà hàng cao cấp, lão Lý liền giải thích thêm:
- Ông chủ bảo đưa cô đi ăn trước, đây là nhà hàng rất nổi tiếng, ông chủ cũng thường đến đây dùng bữa…
- Không cần đâu… Tôi đã mua bánh ngọt rồi. – Như Quỳnh liền lắc đầu từ chối.
- Ông chủ dặn sao thì chúng tôi làm vậy, cô Như Quỳnh hãy ăn thật ngon miệng…
Trong lòng Như Quỳnh cảm thấy có chút khôi hài, giống như mình là con cừu non phải được vỗ béo trước khi giết thịt.
Một mình cô ngồi trên chiếc bàn ăn xa hoa, chẳng cần nói đến việc lão quản gia và hai vệ sĩ đứng lù lù nghiêm chỉnh phía sau thì cô cũng không có tâm trạng mà ăn được. Dùng qua loa mấy món rồi đứng dậy, nhìn ra ngoài thấy nền trời đã tối đen, lòng cô càng thấp thỏm không yên.
Cô cứ nghĩ họ sẽ đưa mình đến khách sạn rồi quẳng mình ở đó, nào ngờ lại được chở đến một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, xung quanh rất yên tĩnh. Quản gia trực tiếp dẫn cô lên lầu, Như Quỳnh không có tâm trạng để nhìn ngó nhiều hay thưởng thức nội thất sang trọng của tòa biệt thự, chỉ biết rằng cả đời cô chưa bao giờ được bước vào căn nhà nào đẹp như vậy. Chủ nhân của nơi này có lẽ phải giống một ông hoàng…
Kế đến có mấy chị giúp việc mặc đồng phục ngay ngắn mời cô vào căn phòng ngủ chính giữa lầu hai. Như Quỳnh ngẩn ngơ nhìn căn phòng còn rộng gấp mười lần gian nhà mình đang ở, giữa phòng là chiếc giường king size mênh mông với ga nệm tông màu trầm. Thoáng nghĩ đến việc lát nữa sẽ mất đi tấm thân trong trắng trên chiếc giường đó, trong lòng cô càng thấy kinh hoảng. Người giúp việc đưa cho cô khăn lông trắng muốt và một chiếc áo choàng tắm, bảo cô hãy đi tắm rửa thư giãn trước.
Như Quỳnh đặt cặp sách cùng túi đựng cây đàn xuống, chậm chạp bước vào phòng tắm. Người giúp việc cũng lui ra rồi khép cửa phòng.
Những thiết bị cao cấp trong nhà tắm này Như Quỳnh đều chưa từng sử dụng, loay hoay ấn thử vài cái nút thấy nước từ vòi sen chảy ra, cô đứng bên dưới, mặc cho nước xối từ đầu xuống chân. Cô tắm rửa rất lâu, giống như còn do dự luyến tiếc sự thuần khiết của mình.
Chừng hơn nửa tiếng, Như Quỳnh mới mặc áo choàng tắm bước ra, ngay tức khắc giật mình khi thấy trên giường có một người đàn ông đã ngồi đó từ bao giờ.">
CHƯƠNG 10
[Trong căn phòng, ánh đèn ngủ màu vàng dìu dịu khẽ phủ lên một thân ảnh cao lớn uy nghiêm.
Người đàn ông chầm chậm quay về phía cô, ánh mắt thâm trầm tĩnh lặng như mặt hồ thu, không có nửa điểm bất ngờ, càng không có một chút nào giống như đang thèm khát hay chờ mong.
Ánh mắt họ giao nhau, Như Quỳnh bấy giờ mới có dịp nhìn kĩ dung mạo người này.
Phản ứng ngay sau đó của cô là nửa sợ hãi nửa nghi ngờ.
Sợ hãi vì người đàn ông đang bình thản ngồi trên giường kia có lẽ là ông chủ của tòa biệt thự này, người dùng tiền mua thân thể cô.
Nghi ngờ vì khi trông thấy hắn, cô không thể tin được một người trông còn trẻ như vậy mà đã là đại ca trong giới xã hội đen sao? Nhưng nếu anh ta không phải ông chủ thì anh ta là ai mà có quyền bước vào căn phòng này, còn có thể thoải mái ngồi trên đó như vậy?
Người đối diện với cô có gương mặt rất tuấn tú, đường nét tinh tế, thần thái tĩnh tại. Khắp người anh ta tỏa ra khí phách kiêu ngạo cùng một vẻ phong trần từng trải hiếm thấy nhưng nhìn thế nào cũng chỉ đoán là tầm ba mươi tuổi. Cho dù hiện tại trong phòng có duy nhất ánh sáng đèn ngủ hư ảo nhưng cô xác định là mình nhìn rõ, không thể nào hoa mắt nhầm lẫn.
Đại ca của tập đoàn xã hội đen Bạch Ưng lại không phải một người đàn ông trung niên như tưởng tượng của cô?