ên rất thính ngủ, vừa nghe thấy tiếng xe ô tô là bèn chạy ra mở cổng tiếp đón.
- Ông chủ đã về. – Quản gia vừa đi sau lưng hắn, vừa cẩn thận hỏi han – Ông chủ có muồn dùng điểm tâm hay có yêu cầu gì không, tôi bảo người làm đi chuẩn bị…
Hắn ngả người vào salon, ngón tay xoa xoa thái dương, nhíu mày hỏi:
- Cô ta còn thức à?
- Dạ? – Quản gia lúc này không hiểu đúng, chỉ theo thói quen trả lời – Cô Tú Anh lên lầu ngủ từ sớm rồi ạ.
Quản gia làm sao có thể nghĩ rằng ông chủ lại đang ám chỉ một người làm. Hồi sau thấy Quang Triệu không nói gì, bước đi hơi choáng váng tiến về phía khu phòng dành cho người làm.
Khi nhìn Quang Triệu đứng trước cửa phòng Như Quỳnh xoay xoay nắm cửa đã bị khóa trái, quản gia vừa trợn to mắt kinh ngạc, vừa lắp bắp nói:
- Ông chủ… nếu cần gì thì để tôi gọi cô ta ra là được rồi…
- Đưa chìa khóa đây rồi cút đi. – Quang Triệu lườm về phía ông ta, ngắn gọn ra lệnh.
Lão quản gia vừa run rẩy đưa hắn chùm chìa khóa, trong lòng vừa mơ hồ nghĩ rằng có phải ông chủ này say rượu rồi nên hành động hồ đồ khó hiểu hay không? Trong đó chỉ là một người làm có dung mạo tầm thường, luận về tuổi trẻ hay nhan sắc đều không so được với kiểu nữ Tú Anh đang trên lầu kia.
- Cút đi! – Quang Triệu thấy quản gia còn lề mề đứng đó liền cau mày nhắc thêm câu nữa.
Lão quản gia vội vàng trở về phòng mình, đầu óc hiện lên bao nghi vấn cùng manh mối. Thật ra người giúp việc kia là ai, tại sao cô ta mới đến mà lại có vẻ bình thản không kính sợ Quang Triệu cho lắm? Mà tại sao ý tứ của Quang Triệu lại là chỉ để duy nhất một người giúp việc trong căn biệt thự rộng lớn này? Cô ta cũng hoàn toàn không giống như kiểu người giúp việc chuyên nghiệp có kinh nghiệm.
CHƯƠNG 19
Căn phòng chìm trong bóng tối yên tĩnh, Quang Triệu dựa vào ánh trăng lờ mờ từ ngoài khung cửa mà tìm ra vị trí của Như Quỳnh. Hắn từng bước chậm rãi đi sát đến bên đầu giường, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống.
Như Quỳnh tuy là đã thiếp đi nhưng gương mặt khi ngủ cũng không được thoải mái an nhàn. Cô vùi đầu vào gối, người hơi co lại, tựa như một đứa trẻ luôn bất an.
Đầu Quang Triệu đang bị hơi men làm cho mù mịt, hắn ngồi bệt xuống ngay cạnh giường, nghiêng đầu ngắm gương mặt cô. Trong lòng thoáng xao động, hắn vươn ngón tay, định xoa nhẹ vùng trán giữa hai hàng lông mày đang nhíu lại của cô. Nhưng gần đến lúc chạm đến, cô lại bất ngờ chuyển mình quay vào trong tường.
Quang Triệu cũng chợt tỉnh ra, hắn tự nguyền rủa bản thân mình. Đứng thẳng dậy, hắn nheo mắt nhìn về phía cô một cách đầy căm phẫn. Vết sẹo khảm sâu nơi bờ vai nhói nhức như nhắc nhở hắn, vĩnh viễn không được ngu ngốc một lần nữa.
[ Năm đó, hắn như một kẻ tội nghiệp đuổi theo cô, ngay cả quỳ xuống chân cô hắn cũng đã làm.
“Như Quỳnh, hãy tin anh, hãy nghe anh giải thích…”
Cô thẳng tay tát hắn, căm hận nhìn hắn, miệng không ngừng nói những lời khó nghe nhất:
“Tại sao? Tôi đã tin tưởng anh như vậy, tôi luôn coi anh như anh trai, tại sao anh lại làm vậy với tôi?”
Cô vừa mắng chửi hắn vừa gào khóc, hắn cũng khóc mà ôm lấy chân cô.
“Như Quỳnh, là anh thì không được sao? Anh cũng có thể kiếm tiền, anh cũng có thể lo cho em, anh sẽ chăm sóc em cả đời…”
“Thật hạ lưu! Anh cút đi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.”
…
…
“Cô chủ sai bọn này đến dạy cho mày một bài học thích đáng, để mày không vọng tưởng đến quấy rầy nữa…” – Mấy người đàn ông cao lớn lăm lăm côn kiếm trong tay vây lấy hắn.
Như Quỳnh, cô muốn giết hắn, cô thực sự tuyệt tình muốn hắn chết sao? Cô từ nhỏ đến lớn, ngay cả một con côn trùng cũng không nỡ giết, làm sao có thể nhẫn tâm như vậy?…
…
…
Khi ấy, hắn bị đánh đến mức mồm miệng ộc ra máu tươi nhưng họ vẫn chưa ngừng lại.
“Như Quỳnh, nếu em muốn anh chết để đền tội cũng được thôi, nhưng sao em lại làm như vậy? Anh có thể dập đầu trước mặt em, để em đâm một nhát cho hả dạ, nhưng em nhất định phải dùng cách này nhục mạ anh sao?”
…
…
“Quang Triệu, sao lại thế này?” – Cha hắn sững sờ, vội liều mình chạy vào.
“Cha, đừng lại đây…”
Cha con hắn không ngừng che chắn cho nhau, kết cục hắn bị chém thập tử nhất sinh, cha hắn bị đánh gãy chân. Cứ tưởng chỉ như vậy, nào ngờ hai tuần sau cha hắn đột quỵ, lúc đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói ông bị tụ máu não, đã quá muộn để cứu chữa.
Khi mà hắn cũng còn đang nằm viện, cha hắn đã ra đi. Chính là vì sức người sức của trong nhà tập trung hết để cứu mạng hắn nên cha hắn cũng không có điều kiện làm kiểm tra kĩ lưỡng.
“Triệu, con đừng buồn. Cha cũng lớn tuổi rồi, mấy năm nay đau ốm không đi làm được, sớm đã thành một ông già vô dụng. Cha chỉ hối hận cả đời này không một lần cho các con sống đầy đủ. Cho nên con nhất định phải cố gắng quay lại học hành, kiếm công ăn việc làm đàng hoàng, thay cha lo cho các em. Đừng giao du với mấy người xã hội đen đó nữa, cũng đừng theo đuổi cái Quỳnh làm gì, hai đứa con không có duyên với nhau đâu. Con bé ấy cũng rất khổ, hai đứa có đến với nhau cũng chỉ thêm gánh nặng…” ">
Cho nên có thể nói, người phụ nữ trước mặt cũng xem như kẻ thù hại chết cha hắn, mà hắn cũng chính là đồng lõa. Chính vì sự mê muội của hắn mới dẫn đến thảm cảnh cho cha hắn.
Hắn suốt đời suốt kiếp không tha thứ cho cô ta, cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
Người đời nói ác giả ác báo, tuy cô ta đã bị báo ứng một lần khi gã tình nhân của mình bị người ta ám hại chết nhưng chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ, vĩnh viễn không đủ.
Hắn nhất định không thể bị thứ tình cảm đã đeo bám qua hàng chục năm làm cho hồ đồ.
Thoáng chốc trong lòng dâng tràn oán hận, lúc này hắn căm hận đến mức muốn bóp nát chiếc cổ mảnh khảnh của cô. Vươn tay đặt lên họng cô, hắn tự hỏi nếu bây giờ giết chết người đàn bà này, những đau khổ của hắn liệu có c