�? Sau tất cả những gì mày gây ra cho tao.
Tôi nói và quẳng cái gối về phía nó. Cái gối bay xuyên qua người nó. Lúc này trông nó càng buồn thảm hơn. Và nó bắt đầu khóc. Nước mắt của nó cũng trong suốt hệt như thân người nó vậy.
Vừa khóc nó vừa giơ nắm đấm ra dọa tôi. Tôi lắc đầu rồi nằm xuống, vùi đầu vào gối và tiếp tục giấc ngủ bị phá bĩnh. Tôi hy vọng ngày mai khi tỉnh dậy thì con ma Hải Phi đã biến mất và thấy rằng những việc này đúng là một cơn ác mộng mà thôi.
Thế nhưng sáng hôm sau, khi vừa mở mắt ra tôi đã thấy nó. Nó vẫn đứng bên cửa sổ. Và cái cà-mèn có cây thủy tiên thì nằm lăn lóc trên sàn. Chẳng còn giọt nước nào trong cái cà-mèn hoặc ở trên sàn nhà. Cây thủy tiên nằm gần đó, đã héo khô lại. Tôi rùng mình kinh hãi. Chắc khi bị cô Hoa Quỳnh xử lý vì đã để cây thủy tiên chết thì trông tôi cũng sẽ giống cái cây đó vào lúc này.
Tôi thất thểu cầm cái cà-mèn đi ra sân để tìm một cây gì đó cũng sống trong nước để thay thế cho cây thủy tiên. Nhưng tìm mãi cũng chẳng có cây nào. Vì mới chuyển về đây nên mẹ chưa kịp trồng cây gì trong vườn. Tìm mãi cuối cùng tôi phát hiện ra cây hoa cúc vạn thọ ở cuối vườn. Tôi chặc lưỡi. Nó sống được cả bằng nước và đất. Thế là tôi nhổ cây hoa vạn thọ lên và cho vào trong cái cà-mèn bằng nhựa màu xanh.
Con ma Hải Phi cùng ngồi ăn sáng với tôi. Tất nhiên là mẹ vẫn không thể thấy nó được. Còn nó thì tỏ ra đăm chiêu lo lắng trong khi nhìn tôi ăn tô bún mà mẹ nấu. Sau tất cả những gì mà nó đã gây ra cho tôi, tôi thấy mừng không có gì mà phải thương xót nó cả. Tôi biết là cây thủy tiên chết khô như vậy cũng là do nó làm. Và tôi nghĩ ngay đến cái chết ngắc ngoải đang đến gần. Đã đến lúc tôi phải đến trường.
Nó lẽo đẽo đi theo tôi đến trường. Sự sợ hãi, lo lắng mà nó gây ra cho khiến tôi cáu tiết lên quay lại và quát tướng vào mặt nó.
- Mày cút ngay! Xéo ngay!
Xui xẻo cho tôi. Cô phụ trách nề nếp đang đi đằng sau tôi là người hứng trọn câu nói đó. Bởi cô giống như mẹ, đều không nhìn thấy con ma Hải Phi. Cô sững lại ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển sang giận dữ. Cô quát:
- Đồ hỗn xược! Tôi sẽ nói với cô Hoa Quỳnh về việc này. Tại sao lại có một học trò ăn nói láo lếu với giáo viên như thế?
Tôi thấy nỗi khiếp sợ của mình nhích thêm một tí. Việc làm chết cây thủy tiên, làm vỡ chậu hoa đẹp quí giá của cô Hoa Quỳnh đã lớn tội rồi. Lại thêm tội... bị hiểu nhầm này nữa thì đúng là tôi sắp bị lên giá treo cổ tới nơi rồi. Tôi ôm cái cà-mèn có cây hoa cúc vạn thọ ở bên hông và đi vào lớp. Ngồi vào chỗ của mình. Con ma Hải Phi ngồi vắt vẻo trên thành ghế phía trước và nhìn tôi.
Cô Hoa Quỳnh đi vào lớp, thấy trên bàn giáo viên của mình trống trơn, cô liền đi xuống chỗ tôi và hỏi bằng giọng bực bội.
- Hải Thiên, chậu cây thủy tiên đâu?
Tôi cúi gằm mặt khi đưa cái cà-mèn có đựng cây cúc vạn thọ ra trước mặt cô. Cô Hoa Quỳnh nhìn nó trong vòng một giây, sau đó hai đầu lông mày của cô dính sát vào nhau. Cô hét lên.
- Thế này là thế nào hả?
Tôi lí nhí lên tiếng:
- Thưa cô... đây là cái cây... bông.
Bụng dạ tôi như có hàng nghìn con kiến đang cắn xé cào cấu, tim tôi đập thình thình và tôi cảm giác mình sắp xỉu đến nơi. Tiếng của cô Hoa Quỳnh nghe như tiếng gió rít, lạnh buốt cả đầu óc.
- Cái gì hả? Chậu hoa của tôi đâu rồi?
Tôi trả lời, giọng run rẩy.
- Thưa... cô. Nó bị vỡ rối ạ. Con ma đã cù léc em khiến em ngã vào cái bàn ngủ, nơi em đặt chậu thủy tiên. Chính con ma đã làm vỡ nó.
Cô Hoa Quỳnh hét lên:
- Con ma?
Tôi chỉ tay vào con ma đang ngồi trên thành ghế phía trước dòm cả tôi và cô Hoa Quỳnh.
- Thưa cô, nó đang ngồi trên thành ghế này đấy.
Những đứa có mặt trong lớp và cả cô Hoa Quỳnh nữa đều đổ dồn mắt vào cái ghế mà tôi chỉ. Nhưng khốn thay, tôi là người duy nhất nhìn thấy con ma có bộ mặt buồn khổ đó. Con ma liền nhảy tót lên bàn và cầm lấy tay tôi. Nó định cù vào lòng bàn tay của tôi. Tôi liền giật phắt tay lại và kêu lên.
- Không. Đừng. Đừng làm như thế!
Cô Hoa Quỳnh nhìn tôi hằm hằm trong khi mặt cô mỗi lúc một đỏ bừng lên.Con ma Hải Phi chẳng thèm cù vào tay tôi nữa. Nó thò tay vào cổ và bắt đầu cù tôi.
Tôi cắn chặt môi, gồng người lên để không cười. Một tiếng "phì" rất khẽ buột ra khỏi người tôi. Rất khẽ nhưng mà tôi thấy trong tai tôi là tiếng rống của cả một đàn bò. Không ai hiểu được là tại sao tôi lại cười như lên cơn ấy.
Cô Hoa Quỳnh liền túm lấy tay tôi và lôi tôi xềnh xệch ra phía cửa lớp. - Mi tưởng đấy là chuyện đùa hả? Mi đúng là đồ mi... mi...
Cô Hoa Quỳnh giận đến điên người. Cô lôi tôi đi mà không để ý đến việc cạnh cửa lớp có gắn một cái móc áo để dành cho giáo viên treo nón, treo dù. Đầu cô chạm vào đấy và khi cô cố bước đi, mái tóc của cô vướng vào cái móc mà cô không hay biết. Lúc này, đầu cô không còn tóc. Nó trọc lóc trông không khác gì quả trứng. Hóa ra cô Hoa Quỳnh luôn đội tóc giả!
Cả lớp im lặng như tờ. Không ai dám nhìn vào cô Hoa Quỳnh. Còn cô Hoa Quỳnh lúc này mặt đỏ lựng như mặt trời, mắt cô hằn lên những tia màu đỏ của tức giận pha lẫn với sự đau khổ. Đôi mắt ấy chiếu khắp lớp. Đứa nào bây giờ mà nhìn cô và chỉ cần hơi nhếch mép một cái là toi. Mặc dù tôi biết là sẽ chẳng có ai cười. Vì cái thị trấn này có ai cười bao giờ đâu. Nhưng quả là có thấy thương cô Hoa Quỳnh thật nhưng phải nói là nhìn cô bởi cái đầu trọc lóc thì... rất là buồn cười. Mà đứa nào cười thì kể như đi đời nhà ma luôn. Thế nên đứa nào cũng cúi gằm mặt, chân tay run lẩy bẩy đứng không muốn vững nữa.
Cái ngón tay lạnh giá mà nhẹ tựa cọng lông của thằng Hải Phi lại bắt đầu ngọ nguậy trên cổ tôi. Tôi cố gắng nhịn cười, cố nghiến răng trong khi gầm gào trong cổ họng với thằng Hải Phi.
- Không!
Nhưng rồi tôi cười phá lên. Cười mỗi lúc một to và rũ rượi. Cười đến mức phát ra những âm thanh hô hô, hi hi, hí hí...
Cơn cười của tôi giống hệt bệnh sởi dễ lây lan. Cả lớp cười ầm ĩ, cười lăn, cười lộn, cười đến chảy cả nước mắt. Có một đứa không cười. Đấy là con nhỏ Hoán Vân. Nó nhảy lên và túm lấy mái tóc giả của cô Hoa Quỳnh vẫ