g.
Trong cái không gian tối tăm ấy bùng lên một ngọn lửa, lửa của sự sống. Xăng làm ngọn lửa bùng cháy, khi chạm vào cái bao kia thì lại càng mãnh liệt, vì trong bao chứa toàn rơm khô. Ánh lửa đốt nóng căn phòng, xua tan làn khói ma quái cùng cái lạnh và sự âm u bên trong. Bóng ma tuy vậy vẫn chưa buông tha, nó tiếp tục nìu bám lấy chân Nguyên, mãi cho đến khi ngọn lửa lan khắp phòng đốt cháy nó. Ngay lúc ấy, Huy kéo Nguyên thật nhanh khỏi cửa phòng, vì lửa có thể bắn ra bất cứ lúc nào. Thoát khỏi sự kiềm chế của ma lực, Nguyên dần lấy lại sự tỉnh táo, nhưng cô cũng gần như không còn sức.
“Nhanh lên em” – Huy lại giục – “phải ra khỏi chỗ này”
Đám cháy càng lúc càng lớn. Huy kéo tay Nguyên cố chạy càng xa càng tốt. Hơi khói ma vẫn cứ đuổi theo họ nhưng càng xa căn phòng thì nó càng yếu. Khi xuống tới chân cầu thang, hai đứa nghe văng vẳng tiếng thét phát ra từ căn phòng đó. Cả hai tự nhủ đó là tiếng thét oán hận của hồn ma nữ sinh sau khi bị ngọn lửa đốt. Căn phòng đáng nguyền rủa ấy đang bị thiêu rụi cùng tất cả những ký ức buồn không đáng có trong suốt chục năm qua. Không biết sau khi tất cả cháy hết, những lời nguyền có còn đất nương thân hay không nhưng ít nhất là bây giờ hai đứa học sinh đã thoát khỏi vòng tròn lịch sử thê lương này.
“Chờ đã” – Nguyên níu tay Huy – “chân em đau quá, không bước được nữa”
“Để anh cõng em”
Cứ như thế, hai đứa ra khỏi ngôi trường u ám, tiến ra con đường lớn về nhà. Ánh trăng đêm nay sáng hơn mọi khi, như thể nó không còn bị những lời nguyền ma quái kia che phủ nữa.
“Em cám ơn anh đã tới” – Nguyên thì thầm – “nếu không thì em đã…”
“Đương nhiên là anh phải tới chứ”
“Thật là em đã không thể điều khiển được bản thân mình suốt chiều hôm nay, nhất là sau khi bị ba cho một trận. Chưa bao giờ ba đánh đòn em đau như vậy, giờ em không biết về nhà sao nữa… “
Huy giờ mới sực nhớ ra là Nguyên mới trải qua trận lôi đình ở nhà. Với sức lực như thế mà bạn gái đã vượt qua cửa tử, thì với Huy đó là điều thần kỳ. Cậu cũng giận ba mẹ Nguyên lắm. Nếu như là đêm qua hai đứa lám chuyện bậy bạ thật thì không nói, còn đằng này, cả hai sợ hãi đến nỗi thức co rúm cả đêm, có làm gì đâu mà phải đánh Nguyên thê thảm như vậy. Đáng lẽ họ phải vui vì đó là Huy, chứ gặp kẻ khác thì con gái họ đã xong rồi
“Nhưng mà… làm sao anh có được xăng, lửa và rơm khô” – tiếng nói của Nguyên kéo Huy khỏi dòng suy nghĩ oán trách ba mẹ bạn gái.
“Thật ra là…” – Huy từ tốn giải thích – “hôm nay trốn học nhưng anh lục tung cả hiệu sách tìm hiểu về thế giới tâm linh và ma quái. Hầu hết các sách trong đó đều nhấn mạnh là nếu như ngăn chặn được hoặc xóa bỏ sự kết nối giữa cõi âm và cuộc sống này thì hồn ma sẽ không còn cơ hội trở lại”
“Vậy cho nên anh mới mua xăng và rơm để đốt căn phòng ấy, anh thông minh thật!”
“Thực ra thì chưa có đủ xăng và rơm nên anh dự tính là đến cuối tuần này mới ra tay, và để chắc ăn, anh định sẽ đốt cả trường và không cho em biết; nhưng mà mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ngoài dự đoán ban đầu”
Nguyên không đáp lại lời nào. Đúng là mọi chuyện diễn ra nhanh thật. Mới hai hôm trước đây, thầy Chương chết không rõ nguyên nhân, rồi cả cô và Huy trải qua một đêm kinh hoàng mới hôm qua, và hôm nay là một trong những ngày kinh khủng nhất cuộc đời mà cô sẽ không bao giờ quên được. Nếu không có Huy, người bạn trai mà cô đã yêu thương từ một sự kiện không ngờ, thì giờ đây cô đã trở thành người cõi âm. Huy đã làm tất cả vì cô, ngay từ cái đêm cô nhờ cậu ấy đến trường tìm tài liệu. Nhưng rồi như nhớ ra điều gì, Nguyên nghiêm giọng hỏi Huy điều mà cô thắc mắc từ nãy đến giờ.
“Khoan đã, làm sao anh biết em sẽ tới trường?” – và Nguyên nhìn Huy đầy bí ẩn
[blue">Phần 18[/blue">
“Khoan đã, làm sao anh biết em sẽ tới trường?” – và Nguyên nhìn Huy đầy bí ẩn
“Lịch sử sẽ được tái diễn” – Huy đáp ngắn gọn – “cả hai ký hiệu mà em nói đều mang ý nghĩa ‘lặp lại’. Cả ‘DC’ và ‘||: : ||’ , đó là các ký hiệu âm nhạc. Quyên từng học nhạc mà. Lúc đầu anh chưa hiểu lắm, nhưng khi về tới nhà, nhìn thấy quyển sách lịch sử em mượn của anh, trong đó có vết máu dính trên dòng chữ lịch sử sẽ được tái diễn, anh giật mình nhìn lên cuốn lịch mới sực nhớ ra hôm nay là ngày Trân tự tử và cũng là ngày trăng tròn nên mới đoán là em sẽ tới trường để tiếp tục vòng tròn lịch sử ấy”
“Vòng tròn lịch sử là sao?”
“Mọi thứ bắt đầu từ Ngọc Trân. Sau cái chết của cô ấy là sự ra đi của giáo viên kia, nhưng đâu ai chắc được ông ta còn sống hay không. Rồi tiếp đến là Linh và Tuấn, tất cả đều xảy ra trong vòng trên dưới hai tháng. Đó là việc làm nên lịch sử. Vòng tròn này lặp lại với Quyên rồi thầy Chương, như vậy tiếp theo sẽ là em và anh, là lịch sử sẽ được tái diễn, hiểu chưa?”
“Nhưng em mới là người có hoàn cảnh giống Ngọc Trân, bị đánh đòn te tua và làm máu dính lên sách, sao người đầu tiên của vòng tròn này lại là Quyên?”
“Bởi vì anh yêu em, ngốc ạ. Linh và Tuấn cùng nhau vào trường ban đêm, nhưng em nghĩ xem, hơn mười năm trước, họ dám làm vậy thì chỉ có thể là họ thân nhau trên cả tình bạn. Đáng ra em là người đầu tiên đấy, vì Quyên có cảm tình với anh, và nếu anh và cô ấy cặp với nhau, thì chẳng phải mọi chuyện sẽ rất khớp sao? Tuy vòng tròn có thay đổi nhưng nó vẫn xảy ra. Đến bây giờ anh mới hiểu hết ý nghĩa đó. Nếu em nhớ lại những dòng chữ bị dính máu, nó nằm trong bài viết của một nhà sử học phân tích về nguyên nhân và kết quả của hai cuộc đại thế chiến, tuy có sự khác biệt nhưng lần thứ hai thì nó cũng chỉ là sự tái diễn của lịch sử”
Nguyên im lặng không nói gì. Mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều nếu Huy không chọn cô. Cô thầm cám ơn người bạn trai đã luôn ở bên cạnh cô trong những lúc khó khăn nhất. Đoạn đường trước mắt của hai đứa sẽ còn lắm khó khăn, nhất là giờ đây ba mẹ Nguyên đã có ác cảm với Huy sau những hiểu lầm đáng tiếc.
“Em vẫn chưa hiểu l