uống bàn như không biết nói làm sao. Minh được thể nói tiếp:
- Các anh có biết, mấy ngày hôm nay, cán bộ chỉ huy họ chất vấn tôi ghê lắm không? Ngày nào cũng điện thoại, rồi họp. Hó nói tôi có cái quận này thôi mà cũng không có quản lý được, các anh có biết tôi nhục nhã đến cái mức độ nào không? Đã thế, lại con người dân nữa chứ, tôi hôm nào dắt xe ra khỏi nhà, cũng bị người ta kêu lại mà phàn nàn kia kìa. Các đồng chí cứ liệu cái thần hồn đấy, làm ăn cho nó cẩn thận, chứ không phải lên làm đến cái chức vụ này rồi thì ngồi không đó mà quạt mát đâu.
Rồi Minh quay qua Phương mà nói:
- Báo cáo tình hình điều tra hiện trường đi.
Phương nghe thấy thế, vội ngồi tường trình lại vụ việc.
… hai ngày trước đó vào độ chín giờ tối …
Nam và bảy thằng đàn em đã đến trước nhà Ngọc Long, có thể nói đây là một cuộc gặp gỡ không được báo trước. Nam cùng bọn đàn em tiến vào phía cánh cửa sắt to lớn. Có hai thằng đàn em của Ngọc Long tiến lên phía trước chặn đường lại và hỏi:
- Chúng mày là ai? Đến đây có việc gì?
Thằng Ân định tiến lên, thì Nam ra hiệu cho nó lùi xuống. Rồi Nam tiến lên phía hai thằng đó, nhanh như chớp, hai tay hắn bóp họng hai thằng, rồi giựt phăng cuống họng ra. Hai thằng kia chưa kịp kêu lên, chỉ ngã đến bịch xuống đất, Nam đưa tay lên liếm máu, chợt hắn nhăn mặt nhổ ra và nói:
- Đò chó má, máu chúng mày hôi tanh thật.
Một thằng đàn em đưa cho Nam cái khăn, Nam lau sơ qua rồi tiến thẳng vào trong. Vào đến trong vườn là gần mười thằng khác có súng. Chúng nó thấy Nam tiến vào với hai đôi tay đầy máu liền rút súng chĩa hết về phía Nam. Một thằng định la lên thì chợt nó câm bặt tựa như có thứ gì đó hóc ở cổ. Rồi những thằng khác cũng vậy, chợt như có ai bẻ tay, mấy thằng đó từ từ đưa súng lên đầu mình rồi nổ súng hàng loạt. Nhiều tiếng súng nổ cùng một lúc làm cho trời đất vang vọng. Đứa con gái nhỏ của Ngọc Long lúc này mới thò mặt ra cửa sổ, con bé ngơ ngác khi thấy tự nhiên trong sân vườn nhà mình có đến mấy chục người lận. Những người này mặc áo lính thời vua chúa, trên tay thì nào kiếm nào giáo. Rồi cố bé quay ra nói mẹ:
- Mẹ ơi, có đông người đến nhà mình lắm.
Mẹ cô bé vội chạy ra coi, thấy sân trước ngả nghiêng xác chết thì vô cùng sợ hãi, vội ôm lấy cô bé chạy xuống tầng dưới tìm chồng mình, Ngọc Long. Lúc này đây ở tầng một, Ngọc Long và thằng đàn em thân tín đã nghe tiếng súng, biết là có chuyện chẳng lành, mới nhấc máy gọi hội, nhưng lạ thay điện thoại hoàn toàn mất sóng. Cánh cửa mở tung ra, Nam cùng đàn em tiến vào, Ngọc Long nhìn Nam sững sờ không nói nên lời. Nam ngồi xuống đối diện Ngọc Long, hai chân gác lên bàn, còn bảy thằng đàn em thì đứng phía sau. Ngọc Long thấy mình yếu thế vội hạ giọng:
- Chả hay chú em là ai? Tìm đến nhà anh có việc gì?
Nam rút điếu thuốc ra châm, làm một hơi rồi trả lời:
- Chủ của Hắc Phong hội.
Ngọc Long hết sức ngỡ ngàng, lúc đầu cứ nghĩ rằng Nam lừa mình, vì Lân Trâu là bạn hàng thân tín, nó rất nể Ngọc Long, vậy mà thằng nhãi con láo xược này lại dám hô là chủ Hắc Phong hội. Rồi Ngọc Long ra hiệu cho thằng đàn em đi lấy rượu ra mời Nam. Vừa lúc này đây, vợ con Ngọc Long đã đứng ở cầu thang, nhưng chưa dám xuống hẳn. Ngọc Long hỏi:
- Thế cái thằng Lân Trâu nó đâu rồi hả chú?
Nam nhìn Ngọc Long bằng nửa con mắt và nói:
- Mày hỏi nó làm gì? Thằng đó bị tao giết rồi.
Vừa nghe xong cấu đó mà Ngọc Long chết điếng người, hắn cứ băn khoăn một điều rằng chả lẽ Nam lại giết chết Lân Trâu rồi hay sao. Ngọc Long nhớ Lân Trâu vốn khỏe lắm, với cả không lý nào mà Lân Trâu lại chết một cách dễ dàng như thế được khi mà dưới trướng nó có bao nhiêu là đàn em thân tín. Ngọc Long giả vờ nhìn Nam cười rồi mời Nam uống rượu. Hắn cầm ly rượu lên làm một ngụm, Nam thì lấy chân đạp vỡ cái cốc. Thằng đàn em của Ngọc Long nhìn thấy thế thì đanh mặt lại, còn Ngọc Long hắn biết mình đang yếu thế, nên cũng cố kiềm cơn dận giữ. Ngọc Long cất tiếng hỏi:
- Thế chú mày đến đây có việc gì?
Nam đáp:
- Thế chỗ mày.
Ngọc Long nghe xong thì rùng mình vì tức giận, hắn nghĩ Nam quả là thằng ranh con láo lếu, dám cả gan đến đây đòi chiếm chỗ hắn. Nhưng rồi Ngọc Long nói giọng nhỏ nhẹ:
- Trước đây Lân Trâu làm cho tao chỉ được có mười phần trăm thôi, hay là tao cho chú mày thêm năm phần trăm nữa. Tất cả là mười lăm phần trăm, chú mày chịu chưa?
Nam lúc này mới bỏ hai chân xuống, rướn người về phía trước, nhìn thẳng vào mặt Ngọc Long mà nói:
- Chả lẽ mày không hiểu từ “thế chỗ” à?
Ngọc Long lúc này sôi máu lên, hắn lấy khẩu súng được giấu dưới đáy bàn lên chĩa thằng vào đầu Nam mà nói:
- Lũ chúng mày đứng im, đứa nào nhúc nhích tao bắn bể sọ thằng này.
Rồi hắn quay qua nói với thằng đàn em:
- Mày lên ngay trên gác, đưa cô và cháu đi trốn ngay.
Vừa lúc thằng đàn em đi lên cầu thang, thì đã thấy vợ và con Ngọc Long đứng đó từ lúc nào. Hắn vội đưa vợ và con của Ngọc Long chạy thẳng ra khỏi cửa. Lúc vừa bước ra ngoài, một thằng đàn em của Nam rút khẩu súng lục lúc nãy nó nhặt ngoài kia nã hai viên vỡ sọ thằng đàn em của Ngọc Long, máu me văng đầy người hai mẹ con, khiến cho đứa con gái nhỏ của Ngọc Long gào khóc ầm ỹ. Nhìn thấy cảnh đó, Ngọc Long vội ghì súng vô đầu Nam và quát:
- Chúng mày làm cái đ*o gì thế? Muốn đại ca của chúng mày chết hả? Mau thả vợ con tao ra?
Bọn đàn em của Nam vẫn chĩa súng về phía hai vợ con của Ngọc Long, riêng có Nam nó nhìn Ngọc Long cười và nói:
- Dù mày có bắn tao hay không, thì vợ con mày kiểu gì cũng chết thôi à.
Ngọc Long nghe vậy thì nghiến răng quát:
- Đừng tưởng tao đ*o dám bắn mày nhé!
Nam đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi quay qua hỏi Ngọc Long giọng đầy thách thức:
- Thế mày còn đợi gì nữa mà chưa bắn đi?
Ngọc Long nghe câu này thì điên tiết lắm, hắn nghĩ rằng dù gì thì cũng chết. đã thế hắn sẽ kéo cả thằng Nam theo hắn về thế giới bên kia. Ngọc Long nghiến răng bóp cò, tiếng súng nổ vang khắp cả nhà. Chợt Ngọc Long như người mất hồn, hẵn đứng sững ra nhìn về phía Nam, viên đạt đồng chỉ găm trên trán hắn, chứ không xuyên qua được h