người là chủ và là người ơn của mình. Bởi vậy, lời nào Tuyết nói ra anh chàng cũng chỉ biết gật đầu rồi làm theo…
Đêm đó lễ động phòng bất đắc dĩ của Thông và Tuyết đã khiến cho đôi vợ chồng già phải mất ngủ cả đêm. Đến gần sáng thì thím Tám bàn với chồng:
- Bề gì thì tui với ông cũng phải qua bên nhà ông bà Huyện để thưa cho rõ chuyện này. Con gái người ta là cành vàng lá ngọc, tuy nó quá thương con mình mà làm liều như vậy, nhưng dễ gì họ để yên…
Chú Tám cũng đồng ý:
- Tui với bà lấy cớ đi công chuyện, đừng cho tụi nó biết, rỗi đi luôn qua bên đó ngay sáng nay.
Mặt trời đã lên cao nhưng Thông và Tuyết vẫn chưa dậy, chú Tám Thảng sau khi hội ý với vợ, đã đứng ngoài nhà nói vọng vào:
- Ba má có chuyện đi qua bên Cồn, tới chiều mới về. Hai đứa ở nhà cứ ăn cơm trước, đừng đợi.
Họ xuống xuồng và bơi nhanh về hướng Phụng Hiệp. Trên đường đi, chú Tám cẩn thận bàn trước những cách đối đáp khi giáp mặt ông bà Huyện:
- Người ta là nhà quan, bởi vậy có nói chuyện thì bà cũng phải tính toán, đừng nói lung tung. Cứ những gì tui dặn hồi hôm mà nói.
- Tui lại sợ ông, khi được mời vài ly rượu thì ruột gan gì cũng móc ra phơi bày hết, không khéo lại hư bột hư đường!
Mãi bàn đủ thứ chuyện nên quãng đường mấy chục cây số không mấy chốc đã tới nơi. Từ xa nhìn cơ ngơi đồ sộ của nhà Huyện Hỉ, đôi vợ chồng già thấy tủi thân:
- Sui gia nhà người ta như vầy, còn mình thế kia, thiệt khó hết sức…
Nhưng khi xuồng tấp vô bến thì thím Tám ngạc nhiên hỏi chồng:
- Ông nghe in là tiếng trống, tiếng kèn… đám ma, đúng không?
- Chắc là ở gần đâu đây.
Nhưng lúc bước lên bờ thì chính chú Tám phải sững sờ khi nhìn cảnh nhộn nhịp đang diễn ra đúng ở nhà của ông Huyện! Bảy Nô là người từng đôi lần sang nhà chơi, nên vừa trông thấy vợ chồng Tám Thảnh đã ngạc nhiên kêu lên:
- Kìa, sao hai ông bà biết tin mà sang đây? Còn thầy ký Thông đâu?
Thím Tám linh tính nhạy hơn, đã hỏi ngay:
- Đám… của ai vậy?
Bảy Nô chép miệng:
- Thì của cô Hai Tuyết chớ ai!
- Hả? Cái… cái gì?
Ngỡ là họ quá xúc động, nên Bảy Nô lập lại:
- Cô hai nhà này mới mất hồi trưa hôm kia. Cô ấy đi xuồng với đứa tớ gái, khi qua sông lớn đã bị gió thổi lật xuồng. Cả hai đều không biết lội nên chìm luôn. Mới vớt xác được sáng qua.
- Ông ơi…
Thím Tám nắm chặt tay ông, miệng muốn nói mà chẳng làm sao thốt nên lời. Chú Tám bình tĩnh hơn, hỏi lại:
- Chắc là vậy không?
Bảy Nô cả quyết:
- Chính tui lặn mò được xác cô ấy mà. Tội nghiệp cũng chỉ vì…
Do đám tang có quá đông người, nên sự hiện diện của vợ chồng Tám Thảnh chẳng ai hay biết, ngoài Bảy Nô.
Khi thím Tám ngỏ ý muốn vô chào ông bà Huyện và nói lời chia buồn, cũng như muốn kể về chuyện lạ đang ở nhà mình, thì Bảy Nô đã ngăn lại:
- Theo tui thì anh chị không nên vô bây giờ. Họ đang giận thấy ký Thông lắm, bởi cũng chỉ vì cô Tuyết đi tìm thầy ký mà ra cớ sự.
Bảy Nô đem mọi chuyện kể lại, rồi kết luận:
- Chỉ bởi ông bà Huyện muốn ngăn không cho thầy ký và cô Hai Tuyết yêu thương nhau, nên mới nhận lời đám bá hộ Tòng, mà lòng dạ cô Hai Tuyết thì chỉ thương có thầy ký thôi.
Lòng bán tin bán nghi, nên cuối cùng chú Tám bàn với vợ:
- Mình quay ngay về nhà xem sao. Nếu đúng là con Tuyết còn bên đó thì mình trở qua cho họ hay, để họ mừng!
° ° °
Trở về tới nhà thì trời đã tối. Vợ chồng Tám Thảnh hấp tấp lên nhà và gọi ngay khi còn ngoài sân:
- Thông ơi!
Không nghe tiếng đáp, thím Tám cằn nhằn:
- Thằng này mới có hơi đàn bà đã sinh ra lười nhác rồi.
Thím đẩy cửa đi thẳng vào trong, vỗ vô vách ván, kêu lớn:
- Thông ơi, kêu Hai Tuyết ra má biểu coi.
Vẫn im phăng phắc. Chú Tám hơi ngạc nhiên:
- Tụi nó đi đâu giờ này?
Thấy trời sắp tối mà đèn đóm trong nhà chưa đốt, lại vắng tanh một cách không bình thường, khiến Thím Tám sinh nghi: Thím đẩy cửa phòng và gọi lần nữa:
- Thông ơi!
Lần này thím nghe có tiếng ú ớ… Thím giục chồng:
- Ông đốt cho tui cây đèn coi!
Ngọn đèn dầu được đốt lên, vừa lúc thím Tám kêu lớn:
- Thằng Thông! Sao vầy nè con?
Nhìn thấy Thông nằm trên giường, một tay ôm cứng cái va-li, còn tay kia thì đưa lên như cố vẫy vẫy…
- Chuyện gì vậy con?
Chú Tám nhào tới đỡ con dậy, thì phát hiện thân thể Thông lạnh ngắt, mắt nhắm nghiền, nhưng miệng thì nói lí nhí:
- Tu… y… ết…
- Không xong rồi ông ơi!
Thím Tám chạy đi lấy dầu xoa cho con, còn chú thì đốt bếp lửa than lên, hơ khắp thân thể cho Thông. Lát sau Thông tỉnh lại. Anh vẫn cố ôm chặt cái va-li, vừa khóc vừa nói:
- Con không để mất Tuyết đâu ba má ơi!
Hỏi sự tình thì Thông kể:
- Tối qua con với Tuyết ngủ với nhau bình thường cho đến quá nữa đêm… Sau đó tụi con mệt quá nên ngủ một giấc. Ba má đi hồi nào con cũng không
hay. Đến gần chiều con mới giật mình tỉnh dậy thì chẳng thấy Tuyết đâu. Con gọi và muốn bật dậy đi tìm, nhưng người mất hết sinh lực không làm sao đứng dậy được. Cuối cùng con sờ đụng vật này trên giường, ngay bên cạnh chỗ con nằm.
Thông mở va-li ra, bên trong không hề có quần áo gì, chỉ có duy nhất một miếng như miếng vải, rất lạ, mà khi Thông trải rộng nó ra trên giường thì cả chú thím Tám đều ồ lên, giật mình. Bởi đó là… một bộ da người!
- Hai… Tuyết!
Tuy chỉ là bộ da mỏng tanh, nhưng nguyện vẹn hình hài của Tuyết, sinh động như một người sống!
Thông vừa khóc vừa nói:
- Con hiểu ra rồi, khi Tuyết tới đây là cô ấy đã chết. Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra cho cô ấy? Con phải sang bên nhà…
Thím Tám buông tiếng thở dài:
- Nó đã chết thật rồi!
Họ thuật lại cho Thông nghe m