c hiện ý đồ gì đó? Nãy giờ con suy nghĩ hoài, họ là ai mà tính chuyện ác như thế chớ?
Họ gọi tắc xi về nhà. Hoa bàn:
- Bữa nay chỉ có cha con mình ở nhà, ta nên làm một buổi liên hoan, coi như mừng thoát nạn và cũng nhân tiện cúng vong hồn mẹ.
Bấy giờ ông Thiện mới dám nói một câu liên quan đến vợ:
- Phải nói là cúng vong mẹ các con trước, sau đó mình liên hoan luôn!
Huyền nhìn cha cảm thông:
- Ba nói phải. Vậy để con đi mua thức ăn, chị Hoa ở nhà lo dọn bàn thờ mẹ.
Nhớ tới chuyện Huyền kể đang ngủ bị kéo chân, Hoa xua tay:
- Thôi để chị đi chợ cho, Huyền lo ở nhà đi!
Hiểu ý chị nên Huyền cũng không tranh cãi, cô chỉ dặn:
- Chị nhớ mua mấy thứ mẹ thích, nhất là món bánh patê chaud.
Nghe các con bàn với nhau làm cho lòng ông Thiện quặn đau. Đã lâu rồi, mỗi khi nhớ đến người vợ quá cố, muốn cúng bà thứ gì ông không dám nhắc các con, mà âm thầm mua về đặt lên bàn thờ rồi âm thầm khấn vái và tránh đi ngay. Có lần Huyền nhìn thấy đĩa bánh paté chaud, cô hỏi của ai thì ông chỉ im lặng rồi quay đi…
° ° °
Vừa bước lên gác lửng nơi đặt bàn thờ mẹ, Huyền đã kêu lên:
- Ba ơi, sao kỳ vậy nè!
Nghe kêu, cả ông Thiện và Hoa đều chạy lên. Họ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy bát nhang trên bàn thờ đang bốc cháy dữ dội! Hoảng hốt, ông Thiện chạy tới dùng tay kéo vội những chân nhang đang cháy ra, sợ nó cháy lan sang những thứ khác. Nhưng khi nhúm chân nhang vừa được kéo lên thì những giọt nước màu đỏ như máu từ đó chảy ra, rơi loang đỏ cả nền nhà!
Hoa thảng thốt:
- Trời ơi, gì vậy?
Huyền bình tĩnh hơn, bước tới gần, nhìn rồi nói:
- Giống như là máu!
Bảo con bật đèn lên, ông Thiện cúi xuống nhìn thật kỹ rồi cũng xác nhận:
- Giống như máu vậy.
Mà quả là vậy. Bởi thứ nước màu đỏ ấy sau một lúc đã gần như đông đặc lại. Lúc này Hoa càng hốt hoảng:
- Máu… máu của ai vậy?
Huyền tự dưng nhớ tới mẹ, cô la lên:
- Mẹ nguy rồi!
Không ai hiểu Huyền muốn nói gì, cô bé đã vùng chạy xuống nhà dưới, vừa đi vừa gọi Hoa:
- Chị Hoa theo em!
Ông Thiện lo sợ:
- Con đi đâu vậy Huyền?
- Con đi tìm mẹ!
Hoa tức tốc chạy theo. Hai chị em bằng phương tiện xe gắn máy đã chạy hướng ra ngoại ô. Hoa hỏi:
- Mình đi đâu?
- Chị khắc biết!
Lát sau khi đến nghĩa trang thì Hoa mới hiểu:
- Vô chỗ mộ mẹ!
Họ gởi xe và đi bộ tới dãy mộ bên trong. Vừa tới cách mấy chục bước Huyền đã kêu lên:
- Chuyện gì vậy, chị Hoa!
Ngôi mộ xây đã bị ai đó đập phá một phần, dấu vết còn mới.
- Thảo nào…
Huyền lặng người đi một lúc, rồi bảo chị:
- Em nghĩ nó có liên quan tới vụ cầu hồn đêm qua. Họ muốn hồn mẹ phải về với mục đích gì đó, trong khi mẹ thì không khuất phục. Đúng là quân dã man!
- Em nói ai!
- Thì bọn bắt chị và ba hôm qua đó, chớ còn ai nữa!
Một mặt nhờ người bảo vệ nghĩa trang thuê người sửa chửa lại ngôi mộ, một mặt Huyền bảo chị mình:
- Ta đi tìm chú Ba tài xế.
Lúc này Hoa mới chợt nhớ:
- Ờ, nhắc chị mới nhớ, sao lúc về nhà mình không thấy chú ấy đâu?
Huyền kéo tay chị đi, vừa nói:
- Ông ấy đã bị mua chuộc rồi!
- Ai mua chuộc?
Huyền không trả lời, cắm đầu chạy một mạch tới khu lao động bên kia cầu bắt qua con kinh nước đen. Đứng trước một ngôi nhà cửa đóng then cài, Huyền gọi đến ba bốn lượt mà chẳng có ai lên tiếng. Lát sau một người ở nhà bên cạnh thò đầu ra bảo:
- Người ở nhà đó đã trả lại nhà, dọn đi từ hôm qua rồi.
- Họ dọn đi đâu dì có biết không?
Bà nọ lắc đầu:
- Tôi không biết.
Huyền thất vọng quay xe ra, Hoa nói:
- Chị còn biết nhà bà chị của chú ấy ở khu Bàn Cờ nữa, hay ta qua đó xem.
Tuy nhiên lại một lần nữa họ thất vọng. Bởi nhà đóng cửa mà lối xóm chẳng biết là đi đâu.
Huyền quả quyết:
- Tìm ra ông ta thì mọi việc sẽ sáng tỏ.
Hoa chưa rõ lắm nên hỏi:
- Em nghi ông ta đào mộ mẹ? Nhưng nó có liên quan gì tới hiện tượng chảy máu ở bàn thờ lúc nãy?
- Em chỉ suy đoán thôi, nhưng nó đã đúng khi nó trùng với việc mộ mẹ bị đào xới lên. Mà chị không nhớ là việc chôn mẹ, đi làm cỏ mộ hằng năm đều do một tay chú ba tài xế hay sao?
- Vậy ông ta đào mộ để lấy cắp đồ?
Huyền lắc đầu:
- Em không nghĩ vậy, mà quan trọng và nguy hiểm hơn. Họ muốn hại cả nhà chúng ta nữa!
Hoa là người chân chất, nên tuy là chị nhưng không sâu sắc bằng cô em, vẫn nghĩ đơn giản:
- Xưa nay người ta chỉ đào mộ để lấy cắp vàng bạc, nữ trang mang theo người chết, chớ chị đâu có nghe chuyện đào mộ để làm gì khác?
Biết có nói thêm thì chị mình cũng không hiểu, bởi Hoa là người rất lười đọc sách và cũng không thích tìm hiểu chuyện huyền bí, nên Huyền quay về. Ông Thiện vừa trông thấy con đã nói ngay:
- Có những hiện tượng kỳ lắm. Lúc hai đứa đi rồi nhà mình lại bị cháy lần nữa! Mà lần này tại ở chỗ khác…
Nghe mùi khét còn lại, Huyền hốt hoảng:
- Cháy ở đâu vậy ba?
Chỉ lên lầu hai, ông Thiện nói mà giọng vẫn còn mất bình tĩnh:
- Ở phòng tụng kinh của bà Ngọc.
Chị em Huyền chạy lên thì căn phòng vẫn còn mùi khét và khói. Nhìn mấy bát nhang trên bàn cúng đều bị cháy lụi, tự dưng Huyền buột miệng:
- Đáng đời!
Căn phòng này trước đây là của mẹ, nhưng kể từ khi mẹ mất, nhất là từ lúc mụ “phù thuỷ” đó chuyển về sống hẳn trong nhà này thì mụ ta chiếm luôn làm nơi hằng ngày tụng kinh gõ mõ, với trang thờ Phật bà cực to mà lúc nào cũng nhang đèn rực rỡ. Không dám xúc phạm thánh thần, nhưng mỗi lần nghe tiếng tụng niệm của mụ ta thì Huyền là người ghét hơn ai hết. Bởi Huyền luôn có ấn tượng