Cứ nghĩ rằng chết là cái điều đáng sợ nhất trên đời này, nhưng có lẽ, còn có những thứ đáng sợ hơn là chết, ví dụ như sự lãng quên.
Con người ta dù có thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào mà sống trong sự lãng quên, huống chi là chết mà không ai thờ cúng. Câu chuyện dưới đây chị Trâm kể cho tôi nghe mà khiến cho tôi nổi da gà, và thề sẽ không bao giờ mắc sai lầm như cô em gái kết nghĩa của chị Trâm, Linh. Tưởng rằng chỉ có khóa chị Trâm đi tập quân sự mới bị ma trêu, quỷ ghẹo.
Nhưng câu chuyện không chỉ dừng ở đó, mà hai năm sau, khi mà cô em gái kết nghĩa cùng trường đến lượt đi quân sự cũng đã gặp phải cái mà người đời gọi là oan hồn. Nhỏ em kết nghĩa của chị Trâm khá xinh xắn và đáng yêu, tên là Linh. Nhỏ này thì ngoan ngoãn và hiền lành lắm, chưa làm gì sai trái bao giờ, nên có lẽ cái vụ việc này cũng là cái duyên số, hay cũng có thể là một sự trùng hợp.
Cũng như những lần hay đợt tập quân sự khác, học sinh lại được bố trí cho vào những khu nhà nghỉ tập thể để cho việc tập luyện, ăn uống, đi lại được thuận tiện hơn. Khóa của Linh được đưa xuống cùng địa điểm với đợt của chị Trâm chỉ có điều là xuống phía khác của khu đó chứ không cùng phía. Sau khi đã thu dọn đồ đạc cho vào trong phòng, tất cả học sinh phải tập trung dưới sân để nghe nội quy trong khoảng thời gian tập quân sự.
Ngay sau khi được giải tán, Linh có rủ mấy đứa bạn mình đi dạo loanh quanh, một phần là để thăm quan, dò la địa hình, một phần là để tìm đến cái khu nhà vệ sinh mà chị Trâm đã kể. Linh cùng một vài người bạn tìm mãi nhưng cũng chả tìm được cái khu nhà vệ sinh như lời chị Trâm đã kể. Tức chí, Linh liền nhắn tin cho chị Trâm và bảo là không thấy. Đi được một lúc, bạn Linh chợt quay ra bám chặt lấy Linh, giọng run run nói:
- Oái mày ơi, đằng... đằng trước có một ngôi mộ kìa...
Linh nheo mắt hỏi:
- Đâu... đâu?
Bạn Linh chỉ tay về phía trước, Linh lôi bạn mình ra chỗ đó, thì ra là một ngôi mộ của liệt sỹ. Nhưng lạ một chỗ là trên ngôi mộ không có ảnh, không có đề quê quán, ngày sinh hay ngày mất mà chỉ có tên. Không biết vì lý do gì mà bất chợt Linh đọc tên người đó nên lời:
- Liệt sỹ... Nam. (Xin được phép giấu tên tuổi đầy đủ ở đây với lý do kiêng kị)
Vừa đọc dứt lời thì chợt một cơn gió lạnh thoảng qua khiến cho Linh cảm thấy nổi da gà. Linh quay qua cô bạn mình và nói:
- Lạ quá mày nhỉ, khi không giữa vùng này lại có một ngôi mộ, mà nhìn như có vẻ không ai chăm nom.
Bạn Linh lúc này vẫn níu lấy Linh, run cầm cập và nói:
- Chắc có lẽ đây là mộ của liệt sĩ mà người nhà chưa biết để đến mà nhận xác về. Mà thôi mày ơi, về lại khu nhà nghỉ tập thể đi, tao cứ có cái cảm giác rờn rợn sao ý sợ quá!
Nói rồi cô bạn của Linh kéo Linh chạy khỏi cái ngôi mộ đó. Được một lát, Linh cứ quay ra, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trước nhìn sau mãi. Thấy cử chỉ Linh kì quái như vậy, bạn Linh hỏi:
- Con điên này, mày nhìn cái gì thế?
Linh nói với bạn:
- Tao thấy lạ lắm mày ạ, như kiểu có ai đang nhìn mình ý, nhưng mà quanh đây ngoài tao với mày ra làm gì còn ai.
Lúc này con Bạn của Linh mới dựng hết cả tóc gáy lên., hai người càng bước nhanh quay về khu nhà nghỉ nơi có đông người cho đỡ sợ. Lúc vừa bước đến đằng trước khu nhà, Linh nhìn lên hành lang thì thấy có đứa bạn mình đang đứng há mồm nhìn về phía mình. Linh hỏi với lên coi coi con nhỏ bạn nó bị làm sao thì nhỏ kia không đáp lại, chỉ quay đầu đi về buồng. Lúc lên đến buồng Linh hỏi lại nó lần nữa, nhưng nhỏ này vẫn không nói gì. Tưởng rằng mọi chuyện diễn ra êm đẹp, nhưng mà Linh không thể nào vứt bỏ được cái cảm giác như có một ai đó luôn ở bên cạnh mình và nhìn mình chằm chằm. Một tối nọ, khi mà tất cả tập trung dưới sân thì chỉ có mình Linh trốn lại trên buồng để ngủ. Đang nằm, chợt có tiếng gõ cửa cồng cộc, Linh bực mình mở mắt ra nhìn thì không thấy ai, và cửa không hề khóa. Nghĩ là mình nghe nhầm, Linh lại nhắm mắt ngủ tiếp thì lại có tiếng gõ cửa. Linh bực mình khi nghĩ có đứa nào trêu, liền rình ngay lúc tiếng gõ cửa đang vang lên liền mở choàng cửa, những chả có ai. Vô cùng bực bội, Linh đứng dậy ngó đầu ra ngoài hành lang thì vẫn không thấy một bóng người, Linh băn khoăn nghĩ không lẽ là mình bị hoang tưởng. Một lúc sau, khi nhóm bạn lên lại buồng, Linh hỏi dò coi có đứa nào ở lại trêu mình không thì tụi bạn chỉ bảo là không, tất cả đều xuống dưới hết.
Thế rồi đến một hôm, buổi đêm, lúc cả lũ đang ngủ mơ màng. Linh chợt giật mình tỉnh giấc như kiểu có một ai đó đánh thức vậy. Linh thấy thật là quái lạ, đang ngủ ngon lành mà chợt nhiên bừng tỉnh giấc. Linh liền xuống khỏi giường và đi tìm nước uống, chợt có cái cảm giác thôi thúc, Linh cầm ly nước ra ngoài hành lang đứng. Bốn bề buổi đêm chìm trong một mầu đen dày đặc, lại cộng thêm cái nơi rừng núi này nữa thì lại náo động bới tiếng côn trùng kêu rả rích. Đang đứng hóng gió, chợt Linh nhìn xa xa thấy có hình bóng một người mặc quần áo xanh, đội mũ xanh đang đứng nhìn về phía này. Linh chợt nhận ra đó là quần áo bộ đội, nhưng đang đêm sao lại có người mặc quần áo bộ đội mà đứng đó được. Chăm chú nhìn cho thật kĩ hơn, thì Linh giật nảy mình vì có cảm giác như một bàn tay ai đó đặt lên vai. Linh quay lại thì hóa ra là con bạn mình, Linh quát nó nho nhỏ:
- Quỷ sứ, mày làm tao hết hồn!
Nhỏ bản chỉ cười, rồi dụi mắt hỏi:
- Mày không ngủ đi còn đứng đây làm gì vậy?
Linh kêu là không ngủ được nên ra đây hóng gió một chút, chợt Linh quay ra tìm cái bóng lính mặc áo xanh kia thì nó đã biến mất. Nhìn quanh cũng không thấy đâu, rồi chợt như nhớ ra cái gì đó, Linh quay sang bên cạnh hỏi con bạn:
- Này, tao hỏi thật, mấy hôm trước mày nhìn thấy cái gì mà sợ sệt thế?
Mặt con bạn bỗng thất sắc, im lặng được một lúc rồi quay ra nói với Linh:
- Tao nói cái này, không có ý dọa nạt mày đâu nhé... Nhưng tao nghĩ là oan hồn nó đnag theo mày đấy...
Lần này đến lượt Linh há hốc mồm ra ngơ ngác