hoảng hốt, cô nhìn thấy mình đi vào một khu rừng sâu, đâu đó vọng lên một thứ âm thanh bí hiểm.
Cô đi về phía trước, lá cây cứ phát ra tiếng xào xạc; ánh trăng mờ ảo; con đường núi rất khó đi nhưng thứ âm thanh đó vẫn réo rắt.
Bước đi trong tiếng nhạc, cô nhìn thấy một cây cổ thụ. Dưới ánh trăng mờ ảo, cây cổ thụ trông rất đẹp, dường như tiếng nhạc được phát ra từ đó thì phải.
Đúng lúc cô định tiến lại gần thì văng vẳng bên tai một tràng tiếng mèo kêu rú rít.
Cô chợt tỉnh giấc, thì ra đó chỉ là giấc mơ.
Lúc quay đầu lại, thấy một con vật lông lá rậm rạp nằm ngay bên gối, cô sợ hãi hét toáng lên. Tiếng kêu của cô làm kinh động con vật lông lá kia; nó cựa mình, thì ra là Hắc Bảo. Cô tức giận ngồi dậy, lườm con mèo đáng ghét một cái.
Hắc Bảo mở to mắt nhìn khiến cô không nỡ giận nữa, đành mặc kệ cho con mèo muốn làm gì thì làm.
******
Chương 8
Tẩn Cẩm dậy sớm để đi thăm Thi Thi; đúng là "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ", bầy trời u ám hệt như tâm trạng của cô vậy. Lúc ra khỏi cửa, con mèo cứ nằng nặc đòi đi theo, cô đành cho nó vào làn rồi xách đi. Cô nghĩ thầm, mang theo con mèo cũng hay, để cho Thi Thi thấy con vật cưng, chắc cũng được an ủi phần nào.
Xe taxi dừng trước cửa nhà Thi Thi. Một người giúp việc nghe thấy tiếng chuông liền ra mở cửa cho cô. Vừa nhìn thấy Tần Cẩm, cô ta liền nói:
- Cô đến thật đúng lúc. Hôm nay cô chủ không được khỏe lắm. Tối qua cô ấy không ngủ chút nào, thật kỳ quặc!
Sau khi đưa cái làn mèo cho người giúp việc, Tần Cẩm bế Hắc Bảo rồi đi thẳng vào phòng riêng của Thi Thi.
Cả căn phòng ngập chìm trong bóng tối, rèm cửa được kéo chặt, đèn cũng không bật. Bước vào trong, cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Cô chợt chau mày.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy một bóng người ngồi trên ghế sofa.
Cô biết đó là Đường Thi Thi. Cô lại gần cửa sổ định kéo cửa ra.
Thi Thi uể oải nói với cô:
- Đừng mở, mình không muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Cô không kéo nữa, đi về phía Thi Thi rồi ngồi xuống phía đối diện. Cô ấy đang hút thuốc, khói thuốc mù mịt. Mắt Tần Cẩm đã dần thích nghi với bóng tối; cô thấy trên mặt Thi Thi còn vương ngấn lệ, son môi đã rửa sạch; nhìn thấy bọng mắt, Tần Cẩm biết tối qua cô ấy đã thức trắng đêm.
Cô ấy chẳng nói chẳng rằng bởi là bạn thân bao nhiêu năm nay, cô đã quá hiểu tâm tư tình cảm của Thi Thi, mọi lời an ủi lúc này đều vô dụng. Cô cảm thấy mình thua cuộc.
Vấn đề là ở chỗ: Họ đã bị đánh bại bởi cái gì?
Đang yên đang lành thì một cô bạn chết bất đắc kỳ tử, một cô nữa lại phát điên, làm sao họ có thể chấp nhận được chuyện này cơ chứ?
Cô giơ tay nắm lấy tay trái của Thi Thi, chợt thấy lạnh thấu xương.
- Thi Thi à, cậu bật điều hòa lạnh thế?
Thi Thi thở dài nói:
- Có lẽ là lòng mình lạnh lẽo đó thôi. Tại sao những việc tai bay vạ gió này lại rơi vào bọn mình kia chứ? Nói ra kể cũng lạ, tự nhiên hôm nay mình cảm thấy lưng rất lạnh, giống như có một cục đá đặt trên đó vậy.
Tẩn Cẩm lúc này mới chú ý đến việc Thi Thi vẫn chưa thay bộ đồ sườn xám; trong khung cảnh mờ ảo, bộ đồ hắt ra một thứ ánh sáng kỳ dị.
- Cẩm à, chắc cậu vẫn chưa thấy bộ dạng Anh Kỳ khi lên cơn điên nhỉ? Cậu ấy cứ túm ngược tóc lên, giống như có một người vô hình đang treo tóc cậu ấy lên vậy. Cậu ấy luôn mồm gọi tên Lam Kỳ, lại còn nói Lam Kỳ muốn mượn mắt cậu ấy nữa chứ. Thật đáng sợ!
Nói xong, cô khóc òa lên rồi ngả vào lòng Tần Cẩm, run rẩy nói:
- Cẩm à, thực sự mình rất sợ hãi, không biết tại sao nhưng mình cảm thấy người tiếp theo gặp nạn sẽ là mình. Mình sợ lắm!
- Cậu nói linh tinh cái gì thế? Tại sao người tiếp theo sẽ là cậu? Lam Kỳ tự sát, chẳng nhẽ cậu muốn giống cô ấy à?
- Không phải vậy, cậu đừng quên mình có giác quan thứ sáu rất nhạy. Từ nhỏ mình đã có thể cảm nhận được sự việc sắp xảy ra; đây chính là nguyên nhân khiến cho bọn mình trở thành bạn tốt của nhau. Mình thực sự cảm nhận được người tiếp theo sẽ là mình.
Tần Cẩm cảm thấy rối bời. Lam Kỳ vừa chết, Anh Kỳ bị điên, bây giờ đến Thi Thi cũng có biểu hiện bất bình thường. Tự nhiên đang yên lành lại nhắc đến giác quan thứ sáu. Tần Cẩm chỉ muốn mắng ông trời sao lại cứ bắt cô chịu nhiều đau khổ thế.
Đường Thi Thi òa khóc. Có lẽ cô ấy chịu nhiều sức ép quá!
Tần Cẩm không biết làm gì hơn là liên tục vỗ vào vai bạn an ủi. Cô muốn khóc to, nhưng nếu bây giờ đến cô cũng suy sụp thì lấy ai để bảo vệ Thi Thi chứ?
Đường Thi Thi chầm chậm dựa vào người cô. Đúng thời điểm đó, Hắc Bảo đang nằm trong lòng Tần Cẩm bỗng nhảy dựng lên.
Tần Cẩm gọi: "Hắc Bảo"
Hắc Bảo nhìn Thi Thi một cách hằn học, miệng gừ gừ đe dọa; trông hành động của nó như đang muốn bảo vệ cho cô vậy.
Tần Cẩm cúi đầu xuống để trêu con mèo như đang uất ức phát cáu lên, vừa ôm nó cô vừa nói: "Sao vậy Hắc Bảo, em tức cái gì? Em không được phép cắn người lung tung biết không?"
Đang cố gượng cười để trêu Hắc Bảo thì đột nhiên cô khựng lại.
Cô nhìn thấy cái gì đó trong mắt Hắc Bảo.
Hắc Bảo là một con mèo đẹp. Nó có một đôi mắt to; điều đặc biệt ở chỗ một con mắt của nó màu xanh, mắt kia màu hồng phấn. Con mắt hồng phấn rất đặc biệt, nó toát lên thứ ánh sáng làm mê hồn người. Đây cũng chính là màu sắc mà cô ưa thích nhất. Thế nhưng lúc này, màu sắc ấy lại trở thành ác mộng đối với cô.
Trong con ngươi bên mắt màu hồng phấn có bóng Thi Thi. Đáng sợ ở chỗ không phải chỉ có một mà là tới hai bóng người, bóng kia đang nằm trên vai Thi Thi, đầu nó gác lên đầu cô, còn hai tay nó đặt trên vai cô.
Bóng của một người phụ nữ tóc dài.
Cô sợ hãi ngẩng đầu nhìn Thi Thi, chỉ thấy một mình cô ấy đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa dụi dụi mắt. Cô lại cúi đầu xuống nhìn vào con mắt màu hồng phấn của Hắc Bảo thì vẫn thấy có hai bóng người.
Cô sợ đến mức không thở được nữa, cứng đờ cả người, đầu óc trở nên trống rỗng. Cô chỉ còn biết ôm chặt Hắc Bảo mà thôi.
Cái bóng của Thi Thi trong