ra một cái khe hở nho nhỏ lại nhìn ra bên ngoài. Tứ phương đang đứng ở trước cửa sổ phòng khách , lặng im nhìn bóng đêm bên ngoài .
Loại chuyện này đối với đàn ông mà nói, là việc không thể nào quên được . Lại Văn yên lặng đóng cửa lại, không muốn đi quấy rầy anh . Về phần Tứ Phương ở trong tù chịu đựng những tra tấn gì mới có thể trở thành như vậy,cô đã không dám suy nghĩ rồi, suy nghĩ nhiều, cô sẽ điên mất , quá đau lòng vì anh. Bây giờ có thể làm, chỉ là thương anh thương anh càng thương anh .
******
Năm mươi thước thâm lam_C2718
Edit:Qu33njc3
Ngày hôm sau khi Lại Văn cùng Tứ Phương rời giường đã nhìn thấy Tiểu Vũ thu dọn đóng gói đồ đạc . Lại Văn đi làm cho Tứ Phương bữa sáng rồi cô giúp Tiểu Vũ dọn dẹp này nọ .
“Em sao lại có nhiều đồ linh tinh như vậy ?” Lại Văn nói.
“Em cũng cảm thấy vậy ,hôm nay chuyển nhà mới phát hiện em lại mua được nhiều đồ vô dụng như vậy đấy .” Tiểu Vũ cũng không hiểu mấy thứ đó ở đâu ra .
“Xem ra chỉ khi chuyển nhà em mới phát hiện ra , vậy về sau em nên chuyển nhà nhiều một chút .” Lại Văn cười cô .
“Ở nhiều năm như vậy, tích góp từng tí một , chứ nếu ở trong thời gian ngắn chưa chắc lại có nhiều đồ như vậy .” Tiểu Vũ lấy cớ cho bản thân , xong rồi hắc hắc cười “A, bọn chị ngày hôm qua có phải quá kịch liệt hay không, tiếng thét chói tai của chị thật lớn đấy , em mà có thể nghe được thì không chừng lầu trên lầu dưới mọi người đều đã nghe thấy hết .”
Lại Văn mặt đỏ hồng, kỳ thật không phải như vậy , nhưng cô phải nói cái gì đây , chỉ đành để cho cô nàng hiểu lầm thôi .
Đang dọn dẹp thì công ty chuyển nhà cũng đã tới , nhóm công nhân cũng giúp đỡ dọn dẹp, sau một giờ mọi thứ hầu hết đã được chất lên xe vận tải.
“Về sau có việc gì thì phải điện thoại cho chị , chỉ cần gọi chị sẽ đến.” Lại Văn nhìn Tiểu Vũ nói.
“Thôi đi, hiện tại cũng không thể trông cậy vào chị rồi , bọn chị mỗi ngày gắn bó như keo sơn , còn có thể nhớ tới em sao ?”
“Có thể, khẳng định có thể “
“Được rồi, về sau thường xuyên liên hệ đi.” Tiểu Vũ ngồi lên ghế phụ trên xe vận tải, xuất phát tiến về phía nhà mới của mình .
Bữa sáng Tứ Phương nấu cháo, ăn xong bữa sáng, bọn họ lại quyết định đi siêu thị mua một số vật dụng hàng ngày cùng đồ ăn .
Khi kéo tay Tứ Phương đi xuống tầng dưới , nhìn thấy tiểu Dũng đứng cách đó không xa , trong tay còn ôm bó hoa hồng đi đến phía bên này . Lại Văn buồn bực kinh khủng , người này vì sao lại chả khác gì tiểu cường(con gián) đánh mãi không chết , nói như thế nào cũng không nghe?
Bây giờ bọn họ lại đứng cách nhau như vậy gần, cũng không có khả năng vòng đi đường khác , xem ra phải đối mặt rồi .
Lúc này Hà Tiểu Dũng cũng nhìn thấy Lại Văn, đồng thời mở to mắt nhìn, cô không phải không có bạn trai sao? Người đàn ông này là ai ?
Anh dừng lại đợi cho Lại Văn cùng người đàn ông kia đi tới, sau đó đưa hai tay ngăn bọn họ lại ”Em không phải không có bạn trai sao? Người đàn ông này là ai?” Hà Tiểu Dũng tức giận chất vấn Lại Văn.
Lại Văn không nói gì, anh ta là gì của cô chứ ? Còn dám chất vấn cô .”Em đã khi nào nói qua em không có bạn trai đâu? Em có , chính là anh ấy, anh có lẽ đã nhận rõ rồi chứ.”
Hà Tiểu Dũng trừng mắt người đàn ông trước mặt, Lại Văn không nói gì nữa chỉ nhìn lên trời, Tứ Phương mặt không chút thay đổi nhìn anh , nhìn anh giống như là người qua đường.
Hà Tiểu Dũng nổi giận, anh đem hoa hồng nhét vào trong tay Lại Văn, “Cho dù em có bạn trai ,anh cũng phải đuổi theo em.”
Tứ Phương vẫn không nói gì, đoạt bó hoa trong tay Lại Văn , nhìn một lát lại tiện tay ném vào thùng rác ven đường. Sau đó ôm Lại Văn đi về phía trước .
Hà Tiểu Dũng chỉ vào bọn họ, “Ngươi, ngươi…” Ngươi nửa ngày cũng chưa nói xong câu gì . Nhìn người đàn ông đứng ở bên người Lại Văn, kỳ thật Hà Tiểu Dũng cũng rất tự ti , bọn họ thoạt nhìn rất xứng đôi .
Ra khỏi tiểu khu, tản bộ đến siêu thị, Lại Văn cũng không giải thích qua chuyện này, Tứ Phương cũng không hỏi đến. Chuyện này chỉ là một nốt nhạc đệm trong cuộc sống của bọn họ, chẳng ảnh hưởng được đến thái độ của anh, cũng không cần phải giải thích.
Đem bó rau dưa mới mua bỏ vào tủ lạnh, Lại Văn đột nhiên hỏi Tứ Phương, “Chúng ta có nên mua một chiếc xe hay không?”
“Như thế nào đột nhiên nghĩ đến việc mua xe “
Lại Văn ấp úng “Muốn mua thôi ” kỳ thật cô là vì Tứ Phương, anh trước kia vẫn thường lái xe xịn , hiện tại lại bắt anh đi xe công cộng , xe taxi, Lại Văn sợ anh không thích ứng.
Lại Văn đi đến bên người anh ngồi xuống dò hỏi ”Được không?”
Tứ Phương nắm tay cô, “Chúng ta nói chuyện được không?”
Lại Văn vội vàng nói “Anh có phải sợ không đủ tiền hay không, loại xe trước kia của anh chắc là sẽ không mua được nhưng chúng ta có thể mua loại rẻ hơn một chút , hơn nữa còn có một việc em còn chưa nói với anh ” Lại Văn cúi đầu.
“Chuyện gì chưa nói cho anh biết?” Tứ Phương nâng mi.
“Em đã đem vòng cổ cùng nhẫn anh cho em đi bán rồi , khi đó em muốn dùng tiền để mời luật sư, nhưng là anh cũng biết đó , em không có tiền, nên đành phải đem vòng cổ cùng nhẫn đi cầm ,được một trăm sáu mươi vạn. Sau đó cha anh lại giúp anh mời luật sư, số tiền kia vẫn còn nguyên .”
Tứ Phương nắm tay cô, nhẹ nhàng nâng niu đầu ngón tay cô ” Để sau anh sẽ mua một cái khác cho em .”
Lại Văn ngẩng đầu lên nhìn anh, “Không sao, em không cần, chỉ cần anh kết hôn với em là được rồi ”
Tứ Phương sờ sờ cái ót của cô cười “Nha đầu ngốc, em đây là đang cầu hôn sao?”
Lại Văn đỏ mặt liếc anh một cái, “Không được sao?”
Tứ Phương nhếch miệng, xoa bóp tay cô “Được , được chứ ”
Lại Văn ha ha cười, “Chúng ta mua xe ? Có thể mua loại tiện nghi một chút , không cần phải quá hiện đại, Toyota được rồi , cũng đều rất tốt .”
Tứ Phương cầm l