Giữa trưa Tứ Phương nấu cơm, ăn cơm xong Tứ Phương cũng giúp cô dọn dẹp một chút, cũng không ngừng ở bên tai cô nói “Cái này không cần mang theo.” Lại Văn đưa tay lấy lại “Em muốn mang đi “, lặp lại vài lần như vậy, lửa nhỏ bùng lớn, “Anh bỏ lại hết thế này là có ý gì , không cho em mang theo gì để dùng sao .”
Tứ Phương không để ý cơn tức của cô , thủng thẳng nói, “Anh chính là có ý này.”
Một chiếc dây ngực liền bị vất lên trên đầu anh . Anh cầm lấy mũi ngửi , “Òa, thơm quá, cái này có thể mang nè ” nói xong còn hôn hôn vào đỉnh áo lót , Lại Văn nhìn hành động của anh, đỏ cả mặt.
Lúc này điện thoại trong nhà vang lên, Tứ Phương cầm cái dây ngực đi qua nhận điện thoại, anh chỉ alo một tiếng, về sau tất cả đều là tĩnh mịch trầm mặc.
Cúp điện thoại, anh ngồi xuống sô pha, một câu cũng không nói. Lại Văn nhìn anh cảm thấy không thích hợp lắm, cô đi qua ngồi ở trước mặt anh hỏi nhỏ “Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy ?”
Tứ Phương nhìn cô ”Visa không làm được, chúng ta bị hạn chế xuất cảnh .”
Lại Văn há hốc miệng , nửa ngày cũng nói không nên lời.
“Vì sao? Vì sao lại bị hạn chế xuất cảnh?”
Lại Văn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được vì sao lại như vậy. Tứ Phương cho dù có tội cũng đã mãn hạn tù ? Mà bản thân cô cũng chỉ là nhân vật nho nhỏ , lí lịch trong sạch , vì sao lại như vậy?
Đột nhiên trong đầu cô hiện lên ý nghĩ , “Có phải do anh của em làm hay không? Em cảm thấy làm ra việc này chỉ có anh của em mà thôi, anh của em là cảnh sát, chỉ có anh ấy mới có biện pháp hạn chế em xuất cảnh.”
Tứ Phương đã nghĩ đến khả năng này đầu tiên. Nếu là Lại Vũ ở sau lưng , hắn khẳng định sẽ hy vọng anh rời khỏi, Lại Văn ở lại. Nhưng nếu là Trần Tự Huy , khả năng tính toán sẽ lớn hơn một chút. Nhưng cũng có khả năng hai người đó đều có tham dự.
Lại Văn lấy điện thoại gọi cho Lại Vũ, ngón tay bấm nút hơi run ,chuông vang lên thật lâu, điện thoại mới được thông . Lại Văn đi thẳng vào vấn đề:
“Chúng ta bị hạn chế xuất cảnh là do anh làm phải không ?”
Bên kia im lặng .
Lại Văn thét chói tai, “Anh nói cho em biết.”
Lại Vũ mở miệng nói chuyện , thanh âm trầm thấp, “Trong nước không phải rất tốt sao , cần gì phải xuất ngoại làm công dân hạng hai chứ.”
Lại Văn giận dữ nói ”Đây là chuyện của em ,em tình nguyện làm công dân hạng hai, anh có quyền gì quản em chứ ? Anh không cảm thấy mình đã quản quá nhiều việc của em sao?”
“Anh là anh của em , anh vì sao không thể quản em chứ ?”
“Anh cũng biết anh là anh của em sao ?”
“Em là vì Hạ Tứ Phương mới xuất ngoại . “
“Không phải anh ấy em cũng sẽ xuất ngoại .”
“Em vì sao cứ muốn như vậy, càng khuyên em thì em càng không nghe lời, anh nói em một câu cũng không nghe, anh chẳng lẽ hại em sao? Em đi theo hắn đến chân trời góc biển có cái gì tốt chứ ?”
“Tốt hay xấu em sẽ tự định đoạt , không cần anh tới quan tâm.”
Bên kia lại im lặng một lát “Em nghe lời đi , người đàn ông kia em không nên dính vào hắn , hắn nhất định sẽ hại em , cho dù hắn không hại em , thân phận của hắn cũng sẽ hại đến em mà thôi .”
“Em sẽ không rời anh ấy , cái thân nhỏ này của em chết khi nào cũng không quan hệ gì đến anh .” Lại Văn kích động rống lên .
Lúc này Tứ Phương luôn đứng ở một bên nghe cô nói chuyện, liền giật lấy điện thoại trong tay cô nói, “Tôi là Hạ Tứ Phương, chúng ta nói chuyện.”
Một lát sau, bên kia điện thoại nói ra một địa chỉ .
Tứ Phương nói một câu, “Tốt, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Lại Văn kéo anh lại hỏi, “Anh ấy muốn gì ? Anh cùng anh ấy nói gì vậy ?” Tứ Phương ôm chặt cô nói ”Đừng lo lắng, bọn anh chỉ là gặp mặt nói chuyện thôi .”
Lại Văn lo lắng, ” Gặp mặt ở đâu? An toàn không ? Vẫn nên là đừng đi .”
Tứ Phương thở dài một hơi, “Trốn tránh cũng không phải biện pháp, hay là cứ gặp nhau nói chuyện rồi lại tính .” Nếu Lại Văn không thể đi cùng anh, vậy thì anh tình nguyện đợi ở nơi này.
Chỗ Lại Vũ hẹn gặp anh là một quán trà. Tứ Phương đến có vẻ sớm, Lại Vũ vẫn còn chưa đến.
Qua nữa giờ sau , Lại Vũ mới đến đây . Khuôn mặt của anh ta không chút thay đổi ngồi vào đối diện Tứ Phương, không khách khí nói, “Chúng ta cũng không cần nói nhiều làm gì , đi thẳng vào vấn đề đi.”
Tứ Phương đồng ý “Đương nhiên “
“Kỳ thật tôi căn bản không muốn gặp anh , nhưng có một số việc tôi không muốn để cho em tôi biết.”
Tứ Phương gật đầu, có một số việc Lại Văn không biết sẽ tốt hơn , biết càng nhiều , cô ấy chỉ càng thêm lo lắng mà thôi .
“Lúc anh đi ra thì nên lập tức đi đi . Tôi nghĩ cha anh hẳn đã có chuẩn bị.”
“Tôi muốn đi cùng Lại Văn.”
Lại Vũ trào phúng nhìn anh , ” Sao không đi đi ?”
Tứ Phương cười cười, “Cha tôi không thực sự tin tưởng Lại Văn, cô ấy lại có người anh trai cảnh sát là anh .”
“Vì thế anh muốn lưu lại để nghĩ biện pháp ?”
“Đúng , tôi nhất định phải đi cùng với Lại Văn .”
Lại Vũ hừ lạnh một tiếng, “Anh không đi là chuyện của anh , đừng có hại em của tôi bị Trần Tự Huy hãm hại .”
“Vẫn là nguyên nhân kia , Lại Văn có người anh cảnh sát là anh , trong tình hình đó, Trần Tự Huy sẽ không động đến cô ấy .”
“Anh thật sự rất biết tình toán , nhưng dù sao Lại Văn cũng không có khả năng đi cùng anh .”
Tứ Phương nhìn hắn “Anh muốn nói đến chuyện làm visa sao? Tôi nghĩ hẳn là anh cũng biết, đây mới chỉ là sự lựa chọn đầu tiên của tôi , nếu mà có thể xuất ngoại bình thường, tôi thực sự rất vui vẻ, bởi vì Lại Văn vẫn sạch sẽ , tôi hy vọng cô ấy vĩnh viễn sạch sẽ. Nhưng nếu thật sự không có biện pháp gì , chúng tôi chỉ có thể đi một đường khác.”
Lại Vũ nhìn anh ,hung dữ nói, “Vậy anh có thể thử coi , tôi sẽ không ngừng quan sát hai người , nếu có bất cứ dấu vết nào để lại , t