ươi một lần, ngươi cùng không theo ta trở về?"
"Không" Lại Văn trả lời không có do dự.
"Vậy không nên trách ta không khách khí." Lại Vũ nói xong, xông lên cầm trụ Lại Văn cánh tay, đem nàng ra bên ngoài tha, Lại Văn bản đến có thể cầm lấy giường bệnh , nhưng là nàng sợ chớp lên giường bệnh sẽ làm Tứ Phương bệnh quá nặng, vốn không có đi bắt, chỉ có thể bị Lại Vũ tha ra phòng bệnh.
Lại Vũ dùng sức kéo nàng đi phía trước đi, Lại Văn gắt gao sau này tha, chân gắt gao để mặt, nhưng là Lại Vũ khí lực thật sự là quá lớn, trực tiếp đem nàng tha lảo đảo đi phía trước ngã, trải qua y tá đài, Lại Văn hai tay dùng đem hết toàn lực bắt lấy bàn đánh bóng bàn, nhậm Lại Vũ như thế nào kéo, nàng chính là không buông tay. Một bên y tá nhìn không được , "Các ngươi đây là làm sao? Đây là bệnh viện, không cần do dự ."
Lại Văn thét chói tai, "Mau cứu ta, hắn là người xấu..."
Lại Vũ sợ phiền phức tình không ổn, hắn tiến lên hướng tới Lại Văn cái ót hung hăng bổ đi xuống, Lại Văn dừng một chút, rốt cục vô lực hoạt rơi trên mặt đất. Lại Vũ tướng nàng ôm lấy đến, đi nhanh ra bên ngoài mặt đi.
Cái kia tiểu y tá một đường đuổi theo hắn, "Uy , ngươi là loại người nào? ... Ngươi như thế nào tùy tiện đánh người a... Ngươi như vậy là muốn làm sao... Uy ngươi nếu không nói ta muốn kêu bảo an " y tá vẫn đi theo Lại Vũ đến bên ngoài dừng xe vị thượng.
Lại Vũ đem Lại Văn ném vào ô tô sau tòa, sau đó theo trong túi tiền xuất ra cảnh quan chứng, "Thấy được sao? Ta là cảnh sát, đây là ta muội muội, chỉ lo chiếu cố bệnh nhân, chính mình không nghỉ ngơi, ta muốn đem nàng làm về nhà nghỉ ngơi nghỉ ngơi."
Tiểu y tá lập tức hai mắt sáng lên, vừa mới ác đồ, hiện tại biến thành đau lòng muội muội con người rắn rỏi, "Kia ngài đi hảo." Y tá vội vàng nói.
Khi Lại Văn tỉnh lại, bốn phía đã là một màu tối đen, chờ ánh mắt chậm rãi thích ứng với bóng đêm, cô phát hiện mình đang ở trên chiếc giường đã ngủ hôm qua , đúng là phòng ngủ Lại Vũ. Có một chấm cháy đỏ ở chỗ đối diện, là có người ở nơi nào đó đang hút thuốc, bởi vì trong không khí có mùi thuốc lá rất đậm , Lại Văn ho khan vài tiếng.
Một lát sau, điểm đỏ đối diện bị dập tắt “Em tỉnh?” Là Lại Vũ, hắn đứng lên đi tới bên giường.
Lại Văn co rúm lại dịch vào bên trong, vẻ mặt khẩn trương nhìn theo hắn. Lại Vũ cũng nhìn cô, cũng không tiến thêm một bước nào , “Tỉnh rồi thì đứng lên đi, đi rửa mặt , anh đi gọi cơm.” Nói xong đi ra phòng ngủ.
Đợi Lại Vũ đi ra ngoài, Lại Văn chậm rãi từ trên giường đứng lên, đau đầu muốn nứt ra , cả người cũng giống như dập nát , ngồi ở bên giường, cô cảm thấy cực kì thất bại, Tứ Phương không ở bên cạnh chuyện gì cũng đều rất khó khăn , cô đúng là được anh nuông chiều thành hư , hiện tại chỉ một chút gió táp mưa sa cũng không chịu nổi .
Lại Văn ôm lấy đầu , cũng may hiện tại đã tìm được Tứ Phương, tuy rằng bản thân bị thương nặng, nhưng anh vẫn còn sống, chỉ cần anh còn sống, tảng đá trong lòng cô mới nhẹ đi được , hiện tại lo lắng nhất là một mình Tứ Phương nằm ở trong bệnh viện, không có ai chăm sóc, càng lo lắng người đối đầu với anh vẫn không chịu buông tha cho anh , vẫn muốn đi hại anh .
Lại Văn hít sâu một hơi, muốn đi bệnh viện, nhất định phải mau chóng đến bệnh viện, Tứ Phương không có ý thức mê man ở trên giường bệnh, bên cạnh lại không có ai chăm sóc .
Cô đỡ lấy hai chân, chậm rãi đứng lên, dựa vào tường chậm rãi đến phòng vệ sinh rửa mặt, ở trong gương, cô nhìn thấy cổ, mặt, toàn bộ nửa người trên đều đỏ bừng , nhất định là giữa trưa ở bệnh viện giãy dụa rất kịch liệt, toàn bộ cơ thể đều dùng quá sức . Cô một lần nữa vốc nước lạnh lên rửa mặt , cơ thể này quá tệ , mấy ngày nay đều không nghe cô sai bảo ,về sau cô phải chú ý dưỡng thân thể thật tốt , nhất định phải lấy trạng thái tốt nhất để đánh trận chiến này.
Lại Vũ ở bên ngoài gõ cửa phòng vệ sinh “Cơm đến rồi , đi ra ăn cơm.”
Lại Văn lấy lại tinh thần, đi ra ngoài ăn cơm. Lại Vũ kêu ba món cùng một món canh , lúc ra ngoài cơm đã bới xong .
Lại Văn ngồi xuống, cũng không nói gì, trực tiếp cầm lấy đũa , đồ ăn đều ăn một ít, uống rất nhiều canh, lại ăn hai chén cơm đầy , ăn xong sờ sờ bụng mình , cực kì no .
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lại Vũ một chút cũng không ăn, hai tay hắn tạo thành chữ thập, đặt ở trên bàn cơm, nhìn thẳng tắp vào cô .
“Anh không ăn sao?” Lại Văn hỏi hắn.
“Em rốt cuộc nghĩ cái gì?” Lại Vũ hỏi, hắn không hiểu Lại Văn, ở trong bệnh viện cô giãy dụa lợi hại như vậy, hiện tại một câu cũng không nói , lại ăn uống nhiều như vậy , không biết cô muốn gì đây.
“Ăn cơm, anh có biết em đã bao lâu rồi không ăn một bữa cơm ngon như vậy không ?” Lại Văn không chút để ý nói.
Lại Vũ nghĩ nghĩ nói, “Bệnh viện bên kia, anh sẽ mời một người hộ lý chuyên môn tới chăm sóc cho hắn, em yên tâm.”
“Cái người kia tên gọi là gì? Hắn có thể đến bệnh viện tìm Tứ Phương hay không?” Lại Văn thật lo lắng chuyện này.
“Kia không phải là người em có thể đối phó được , không cần lo hắn ta là ai . Anh đã nói chuyện với hắn, chuyện này em không cần lo lắng.”
“Được , vậy là tốt rồi.” Lại Văn đứng lên, “Em buồn ngủ, em muốn đi ngủ “
Lại Vũ nói “Chúng ta nói chuyện đi.”
Lại Văn xoay người thản nhiên nhìn hắn, “Em không có gì để nói , em buồn ngủ, muốn đi ngủ .” Cô chỉ chỉ một phòng ngủ bên cạnh, “Đó là phòng khách sao? Em có thể ngủ ở nơi đó không ?”
Lại Vũ nhìn cô ”Em nói cái gì ?”
Lại Văn đẩy tay hắn ra, “Đã biết, em đi ngủ.” Cô đi thẳng vào phòng ngủ, một bộ dáng lợn chết cũng không sợ nước sôi, đi đến nằm ở trên giường Lại Vũ, lấy chăn đắp .
Lại Vũ khoanh tay đứng ở cửa phòng ngủ nhìn cô, không nói gì. Một lát sau anh đến phòng vệ sinh tắm rửa, thay đổi áo ngủ đi ra nằm ở trên giường, Lại Văn nằm ở mép giường , ôm