a mình đều bay mất ,trong lòng chỉ có tức giận .
Tứ Phương thở dài, cầm dép lê ngồi xổm xuống ở trước mặt cô , cởi giầy của cô xong lại giúp cô thay dép lê, lại đem giầy của cô để vào tủ giầy .
Lại Văn không nói chuyện, hấp tấp tiến vào phòng ngủ, oành một tiếng đóng lại cửa phòng ngủ. Cô cũng không biết là tức cái gì, giống như là trân bảo của chính mình bị người khác mơ ước cướp lấy , rất không thoải mái.
Tứ Phương gõ cửa, “Bảo bối, không phải nói không giận sao, như thế nào lại khổ sở nữa rồi ?”
“Anh bảo đó chỉ là trò đùa dai của một người bệnh thần kinh sao .”
“Em cũng biết anh cũng không xem tin nhắn . Về sau cũng không xem.”
“Bảo bối, đừng tức giận được không, em tức giận anh thật sự rất khổ sở.”
Lại Văn đột nhiên đem cửa mở ra, từ trên giường lấy gối cùng chăn đưa cho Tứ Phương, “Anh hôm nay ngủ sô pha.”
Tứ Phương nhìn cô , mặt đều đen, bọn họ cùng một chỗ lâu như vậy, Tứ Phương đã bao giờ ngủ qua sô pha đâu ?
Lại Văn cũng không thèm để ý đến anh, oành một tiếng đóng cửa lại.
Đến nửa đêm, Lại Văn vừa mới có chút buồn ngủ, nghe thấy cửa phòng ngủ bị mở ra , Tứ Phương đi vào, đứng ở trước giường nhìn cô .
Lại Văn khẩn trương từ từ nhắm hai mắt lại .
Tứ Phương nhìn lại lập tức đi ra ngoài, Lại Văn uể oải trực muốn khóc đã thấy Tứ Phương lại đi đến, dùng khăn mặt ấm áp nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô , lau xong rồi lại hôn.
Lại Văn thật sự là nhịn không được , cô đột nhiên ngồi xuống, lại làm Tứ Phương hoảng sợ. Lại Văn cầm lấy gối nhảy dựng lên đánh anh “Anh làm sao không để ý tới em, anh có phải không cần em hay không, ngươi có phải không thương em hay không…”
Tứ Phương bỏ khăn mặt trong tay, cầm lấy tay Lại Văn, đặt cô lên trên giường. Lại Văn vẫn còn chưa chịu dừng , trong miệng hô, “Anh không phải không để ý tới em sao, anh làm sao lại không để ý tới em , anh chán ghét em sao…”
Tứ Phương không thể nhịn được nữa, cầm lấy mặt cô, hung hăng hôn xuống. Lại Văn đang kêu to liền biến thành tiếng ô ô trầm thấp.
Tứ Phương vùi đầu lưỡi thật sâu vào miệng Lại Văn , càn quét chung quanh, dùng sức đè giữ lấy đầu lưỡi cô , giống như muốn nuốt hết vào trong bụng. Lại Văn bị anh hôn gần như ngạt thở .
Anh xé váy ngủ của cô , lấy tay vuốt ve hai khối tròn tròn đầy …
… … …
Lúc cao triều lại một lần nữa tiến đến , Tứ Phương lại đột nhiên ngừng lại, Lại Văn mở ánh mắt ướt sũng, nhìn khuôn mặt Tứ Phương.
“Em yêu anh sao?” Tứ Phương khàn khàn hỏi cô
Nước mắt theo khóe mắt Lại Văn chảy xuống, cô runrẩy nói, “Em yêu, em yêu anh .”
“em yêu anh sao?” Tứ Phương lại hỏi.
“Em yêu, em yêu anh chết mất.”
… … …
Ngày hôm sau tỉnh lại đã muốn muộn, Lại Văn mở to mắt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cô lấy tay Tứ Phương để xuống giường, Tứ Phương lại đem cô ôm vào trong lòng, “Làm sao” thanh âm vừa mới tỉnh dậy .
“Khát nước ,em muốn uống sữa.” Lại Văn nói.
Tứ Phương nhu nhu ánh mắt, từ trên giường đứng lên, đến bên ngoài phòng bếp lấy sữa cho cô .
Tứ Phương đi có hơi lâu , Lại Văn nằm ở trên giường duỗi tay chân , đánh ngáp.
Đợi một lát, anh rốt cục mới quay lại, anh ôm cô đứng lên, Lại Văn liền cầm sữa uống, “Trong tủ lạnh không phải có sữa lạnh sao?” Anh khẳng định nấu nước pha sữa , uống hơi nóng . Lại Văn có thói quen kỳ quái, cô rất ít uống sữa hộp , bình thường đều là mua túi lớn , sau đó mỗi lần uống tự pha . Tứ Phương vốn rất ít uống sữa, cùng cô ở một chỗ lâu, nên cũng học theo cô uống sữa .
“Không uống .” Lại Văn đẩy cái ly ra, Tứ Phương đem một ít sửa còn lại, chính mình uống hết .
Đem cái ly đặt ở tủ đầu giường hắn , ôm Lại Văn nằm ở trên giường, hưởng thụ buổi sáng sớm tươi mát cùng yên tĩnh.
“Cái người gửi tin nhắn kia là Hà Toa Toa ” Lại Văn cùng Tứ Phương nói.
“Em làm sao mà biết?”
“Đêm qua lúc trở về không phải gặp được cô ấy sao ,lúc em quay đầu nhìn thấy cô ấy đang nhìn anh .”
Tứ Phương ngẫm lại, trong khoảng thời gian này người tiếp xúc anh chỉ có cô ta .
Tứ Phương nghĩ nghĩ, cùng Lại Văn nói, “Chuyện này chúng ta làm như không biết đi, về sau ít tiếp xúc với cô ấy là được . Nếu quyết định muốn định cư ở đây , thì vẫn không nên quan hệ với cô ta , đỡ bị cô ta phiền toái “
Lại Văn gật đầu, “Ân,em biết, em cũng nghĩ như vậy .”
Tứ Phương hôn lên cái trán của cô, khen , “Thực ngoan “
Lại Văn cười nhẹ vùi vào trong lòng của anh .
***
Thời tiết càng ngày càng nóng, tựa hồ muốn đến mức nóng cháy , thời gian đã sắp đến tháng Tám.
Bởi vì thời tiết quá nóng , Tứ Phương gần đây cũng không để cho Lại Văn cùng anh đi chuyển hoa , bình thường đều là chính anh chuyển hoa cho cửa hàng, lại cùng cô bé nhân viên kiểm kê hàng , làm xong mọi việc , anh lại đi đến siêu thị mua chút vật dụng hàng ngày. Lại Văn đã rất lâu không có ra ngoài .
Hôm nay Tứ Phương ở trong quán làm xong việc cũng đã đến trời tối anh lại nhanh đến siêu thị mua một thịt , rồi về nhà .
Gõ cửa một lát , bên trong lại không có phản ứng, anh tưởng không biết Lại Văn có nghe thấy hay không, lại gõ cửa một lúc nữa, nhưng mà bên trong vẫn yên tĩnh như cũ.
Tứ Phương lạnh mặt chậm rãi đi xuống dưới, cơ bắp toàn thân dần dần cứng lại , trong lòng đầy lo lắng , bọn họ có phải tìm được Lại Văn hay không? Bọn họ có phải đang ở bên trong hay không?
Anh liều mạng chạy dưới lầu , tìm được xe tải, mở cái hộp dưới chỗ ngồi ra, từ bên trong lấy ra một khẩu súng , anh kiểm tra một lần, sau đó nạp đạn, nắm chắc , bàn tay khác lại tìm vào trong hộp . Từ bên trong lấy ra chùm chìa khóa trong nhà, anh nhanh chóng chạy lên lầu .
Tay trái anh nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa, tay phải nắm chặt khẩu súng lục, lên cò súng. Cửa bị anh nhẹ nhàng đẩy ra, anh cực kì khẩn trương từ cửa