Âu Dương Thành đẩy cửa phòng ra, bên trong phòng khách không có ai, anh rất kinh ngạc. Đồng hồ kiểu cũ để bàn phát ra tiếng kêu nhỏ, Tiểu Cáp nhàm chán nhảy tới nhảy lui trên sô pha.
Ánh đèn trong phòng sáng ngời ngời, chỉ là quá mức yên tĩnh, yên tĩnh làm cho đáy lòng Âu Dương Thành chợt dâng lên một loại bất an.
Âu Dương Thành đi tìm khắp các phòng, nhưng tất cả đều không tìm thấy thân ảnh của A Tử, tìm đến phòng Hứa Mục, nhìn thấy anh nằm trên giường, đã ngủ rồi.
Đầu giường có để vài loại thuốc, lúc trước Lâm Tử Mạch đã gọi điện thoại cho anh nói cô đã trở lại, cũng nói cho anh chứng dị ứng của Hứa Mục phát tác. Nhìn thời gian, Âu Dương Thành phỏng chừng Hứa Mục cũng không ngủ được bao lâu, nhíu nhíu mày do dự, cuối cùng anh vẫn không gọi Hứa Mục dậy.
Khi Hứa Mục mở hai mắt, nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Âu Dương Thành, cũng buồn bực hỏi: “Làm sao vậy?” Anh nhấc chăn trên người xuống, chậm rãi ngồi dậy tựa vào đầu giường. Triệu chứng dị ứng cũng dần biến mất, chỉ là thân thể còn không thoải mái lắm.
Âu Dương Thành vẫn đang cau mày, thần sắc buồn rầu: “A Tử đâu, không phải lúc trước anh ở cùng một chỗ với cô ấy à?”
“Cô ấy không có ở ngoài sao?” Hứa Mục hỏi, nhìn sắc mặt Âu Dương Thành, đáy lòng anh cũng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
“Túi của cô ấy không có ở đây, em gọi điện thoại thì nói là ngoài vùng phủ sóng.” Âu Dương Thành trừng mắt nhìn Hứa Mục, “Không phải hai người trở về cùng nhau sao?”
“Là cùng nhau trở về.” Hứa Mục cũng nghiêm túc nói, từ tối anh đã cảm thấy Lâm Tử Mạch có gì đó khác thường, “Thật sự không ở trong nhà? Tìm qua các phòng chưa?”
Âu Dương Thành hạ ánh mắt: “Đi tìm rồi. Cô ấy có thể đi nơi nào chứ, tại sao di động không có sóng? Cô ấy có nói với anh là muốn đi đâu không?”
Hứa Mục lắc lắc đầu, an ủi Âu Dương Thành: “A Tử lớn như vậy rồi, sẽ không gặp chuyện không may đâu. Chờ đi, đại khái một lúc sẽ trở lại.”
Không có lời giải thích nào khác, Âu Dương Thành cũng chỉ có thể trở lại phòng khách tiếp tục chờ đợi. Hứa Mục cũng không ngủ được, hai người liền ngồi trong phòng khách xem TV, đã qua buổi trưa rồi, nhưng họ đều không có tâm tình ăn cơm.
Âu Dương Thành cứ cách mười phút lại gọi điện cho Lâm Tử Mạch, nhưng tiếng trả lời nghe được vẫn là ngoài vùng phủ sóng. Mãi cho đến bốn giờ chiều, Lâm Tử Mạch vẫn không trở về.
Âu Dương Thành rốt cục không nhịn được nữa, đứng bật dậy, gắt gao nắm điện thoại, mày cũng nhăn quá chặt chẽ, nói với Hứa Mục: “Em đi ra ngoài tìm xem, anh ở nhà chờ, cô ấy trở về thì gọi cho em.”
“Được, em cũng đừng sốt ruột quá, có lẽ, cô ấy chỉ ra ngoài tản bộ thôi.” Hứa Mục nhìn ra lo lắng của Âu Dương Thành, tuy rằng chính mình cũng vô cùng lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể bảo trì trấn định, “Em đến nơi bình thường cô ấy thích đi tìm xem.”
Âu Dương Thành đã sớm lo lắng gấp gáp không thể chịu được nữa, lập tức xoay người đi ra ngoài, cửa sắt ở sau lưng “Chạm” một tiếng đóng lại.
Một giờ, hai giờ, ba giờ.
Sắc trời càng ngày càng đen, Âu Dương Thành mặt mày tối sầm lạnh lùng trở về, vẫn là một người.
Hứa Mục “Cọ” đứng dậy: “Vẫn không tìm được?”
Sắc mặt Âu Dương Thành lạnh như băng giá, một câu không nói, lập tức đi đến hướng điện thoại bàn.
“Em làm gì?” Hứa Mục vội hỏi.
“Báo nguy!” Âu Dương Thành gầm nhẹ.
“Báo như thế nào?” Nhìn Âu Dương Thành bối rối, Hứa Mục bình tĩnh lại, “Em biết tên cô ấy không? Em có bức ảnh nào của cô ấy không?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Quan tâm quá sẽ bị loạn, Âu Dương Thành càng vội vàng xao động quát.
Hứa Mục chợt nghĩ ra: “Bên ngoài biệt thự này chắc có gắn máy quay, đi xem trong khoảng thời gian ấy cô ấy đi đâu rồi nói sau.”
Hai người nghĩ biện pháp đi tìm nhân viên quản lý xem video, nhưng kết quả lại không thu hoạch được gì. Lâm Tử Mạch vào cửa cùng Hứa Mục, cho đến lúc Âu Dương Thành đi vào, căn bản không có bất cứ ai ra vào biệt thự của họ.
Trở lại chỗ ở, Hứa Mục thở dài, anh suy nghĩ một chút: “Anh nghĩ, A Tử cố ý.”
Âu Dương Thành cúi đầu, có vẻ rất buồn: “Cô ấy đi rồi. Khi đó cô ấy nói, chăm sóc em đến khi ánh mắt em hồi phục. Bây giờ ánh mắt em đã nhìn tốt rồi, cô ấy rời đi.”
Hứa Mục không biết nên nói gì để an ủi Âu Dương Thành, Âu Dương Thành lại giống như người mất hồn, tiếp tục nói: “Có lẽ người trong lòng cô ấy rốt cục đã hồi tâm chuyển ý, vì thế cô ấy liền trở về.”
Nói xong câu này, Âu Dương Thành lại không mở miệng nữa, không thấy Hứa Mục liếc mình một cái, đứng dậy trở về phòng mình.
Hứa Mục do dự nửa ngày, chung quy vẫn không đem chuyện sáng hôm đó nói cho Âu Dương Thành. Anh đã đồng ý với Tử Mạch là không nói.
Ở lại Lư Sơn đợi mấy ngày, Âu Dương Thành lại kiên trì tìm Lâm Tử Mạch mấy ngày, nhưng vẫn như cũ không có kết quả. May mà ở Lư Sơn không có tin tức ai đó bị ngã xuống núi, loại trừ được khả năng tồi tệ nhất có thể, khiến cho bọn họ càng thêm tin tưởng vững chắc là Lâm Tử Mạch đã rời đi.
Trong thời gian đó, Hứa Mục cũng đến Cửu Giang, đến ngôi nhà ở phố Hân, nghe được ít chuyện về gia đình ấy.
Gia đình đó có hai con gái, con gái lớn tên Lâm Lâm, là sinh viên năm thứ nhất của một trường đại học ở Nam Xương, bây giờ còn chưa được nghỉ; con gái út tên là Lâm Tử Mạch, đang học tại trường trung học trọng điểm ở đây.
A Tử sẽ là Lâm Lâm sao? Hứa Mục tự nhiên nghĩ như vậy, chỉ có như vậy mới hợp với tuổi của cô ấy.