Đây là thuốc giải rượu, rượu uống ít được thì anh cố uống ít thôi, nếu không được thì nhớ ăn lót dạ trước, tốt xấu gì cũng có thứ bỏ vào bụng" . Ngừng một chút, tiếp tục nói. "Bạn em cho mượn sách tham khảo, nói là tỷ lệ trúng đề cao lắm, sáng mai em photo cho anh 1 bộ, anh Dũng nhớ nhất định phải làm đó" .
Nói hết lời, cô đẩy cửa, nhẹ nhàng rời đi. Còn tôi, cầm hộp thuốc, miệng cứng ngắc, đứng tại chỗ, bộ dạng có thể nói là : như cái chày gỗ. Ngoài mẹ tôi ra, cho tới bây giờ chưa có ai mua thuốc cho tôi, chưa từng có!
Ngày hôm sau trong lòng thủy chung có cảm giác hưng phấn, rãnh rỗi thì đọc sách, còn chăm chỉ làm bài tập, thật sự chăm chỉ, giống như quay trở về làm cậu học sinh ngây ngô, toàn tâm toàn ý học hành, mong có thể gặp lại cô giáo xinh đẹp vậy. Chờ mãi mới đến lúc đi, nắm chìa khóa xe, tôi vừa ngâm nga hát khẽ vừa bước ra ngoài, nghe thấy 2 cậu bồi bàn phía sau xì xầm nói chuyện.
"Anh Dũng tâm trạng tốt lắm, ngâm nga bài gì ấy nhỉ?".
"Để tui nghĩ coi, đúng rồi, là 'Tôi có ước hẹn với mùa xuân'" .
Khóe miệng bất giác nhoẻn cao, mấy cái thằng nhóc này, nói gì đâu không à!
Đẩy cửa xuống đường, cách quán ăn vài ba bước, tôi nhìn thấy Lâm Mi mắt đỏ hồng đứng đó, vết sẹo cũ như chân rết bỗng sống dậy, phập phồng, lúc nhúc ghê người. Ào! Như bị ai tạt chậu nước đá vào người, trời đất đang tiết tháng 4 trong giây lát biến thành đêm đông giá lạnh, tôi tỉnh lại từ giấc mơ ngọt ngào, mạnh mẽ nhận ra thì ra cảm giác đả kích vì bị phản bội và buồn bã thất tình trong tôi chưa hề tiêu tan.
Lâm Mi tới là muốn quay về, nhưng tôi không thể đáp ứng cô ta, cuối cùng cô ta khóc lóc rời đi, tôi nghĩ, lần này cô sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc đời tôi. Bàn tay hơi đau, tôi giơ lên xem, đỏ rực và nóng rát, ngay cả vân tay cũng đỏ, giống hệt dấu vết đã in trên mặt Lâm Mi, không phải màu sắc bình thường mà da nên có. Tôi đánh cô ấy, trong cơn tức giận tột độ tôi đã đánh cô gái mình yêu nhiều năm, luôn nghĩ sẽ kết hôn, nắm tay nhau đến già!
Tôi, khổ sở quá. Nhớ lần trước cô ấy đến, vừa khóc, vừa cười với tôi. "Anh Dũng, anh từng vì cứu em mà bị thương, có phải nếu em cũng bị thương vì anh thì anh mới tin em thật lòng không?" . Nói xong, cô găm dao xuống, máu văng khắp nơi, Lâm Mi cố chấp, cách làm cũng tự cho là đúng, nhưng cô ấy không biết, máu tươi và tình cảm không thể sánh ngang nhau, cũng như tình yêu của tôi dành cho cô ấy và tình yêu của cô ấy dành cho tôi cũng không giống nhau, cái cô ấy cần tôi không thể cho, còn cái tôi muốn cô ấy khinh thường không cần.
Tôi tâm niệm mở quán ăn sinh sống, dù không có được tên tuổi lớn cũng thỏa mãn rồi, không cần cô ta lấy sắc lừa tiền, làm người ta khinh thường, cho dù cô ta có lấy máu ra thề trên danh nghĩa tình yêu cũng thế cả thôi. Chúng ta không phải đạo tặc sống mái với nhau trên phim ảnh.
Nhưng mà, sao tôi lại có thể kéo cả Ân Sinh liên lụy vào chuyện này? Không có thời gian suy nghĩ vấn đề đó. Cơ thể trong lòng mềm mại thơm tho, làm người ta ý loạn tình mê, trong không gian sực nức mùi rượu, tôi hôn lên gương mặt cô ấy, lên ngực cô ấy, mơ mơ màng màng nghĩ : uống không giỏi cái gì, thì ra là chân nhân bất lộ tướng. Xem, cô ấy tỉnh thế kia cơ mà, tôi cũng không có say đâu! Tôi biết hiện tại mình chuẩn bị làm gì. Tiểu Mi, đường cô cô cứ đi. Xa cô rồi, tôi vẫn có thể hạnh phúc như cũ, rất thoải mái, rất... vui vẻ.
Chân khóa ở thắt lưng tôi, cánh tay vòng ôm lấy tấm lưng tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng diễm lệ, Ân Sinh thì thào trong vô thức, nhịn không nổi nữa, thẳng lưng, vừa mới chiếm đất công thành, sự mềm mại chặt chẽ vây quanh làm tôi rên rỉ thành tiếng, ý thức tan rã, thú tính trỗi dậy, tôi muốn nhanh hơn, tôi muốn chiếm lấy. Động tác từ chậm chuyển nhanh, thân thể xinh xắn đó làm tôi điên cuồng, nhân cái gì, quả cái gì, thiên trường địa cửu cái gì, dịu dàng thắm thiết lãng mạn là kẻ ngốc nói mê, ngay lúc này chỉ có 2 con thú bị thương liếm miệng vết thương cho nhau. Thời điểm cao trào, trước mắt tôi là 1 mảnh trắng sáng, tôi nhìn gương mặt tinh xảo của Lâm Mi dần dần đi xa, như ánh sáng của màn ảnh TV, chậm rãi, chậm rãi biến mất không còn dấu vết. Hoảng hốt, tôi vẫy tay với cô. "Tiểu Mi, tạm biệt" .
Tôi tỉnh lại, Ân Sinh vẫn còn đang ngủ, thân mình trắng trẻo trần trụi cuộn tròn trong tư thế bào thai. Trên mặt cô ấy vẫn mang theo 1 tia dấu vết sau khi lên đỉnh, tôi muốn chạm vào gương mặt ấy, nhưng cuối cùng vẫn không làm, xoay người xuống giường, đi mua đồ ăn sáng.
Không phải tôi muốn chạy trốn, chỉ là, không biết đối mặt với cô ấy như thế nào.
Khi tôi trở về vẫn rón ra rón rén, không ngờ cô ấy đã dậy, rất tỉnh táo và dường như cũng rất cao hứng ngồi trên ghế, cánh tay chống thân, chăn mỏng vắt ngang người, ánh mắt sáng long lanh nhìn tôi, gọi. "Anh Dũng à" .
Đầu tôi bùm 1 tiếng nổ tung, tiếng gọi đó như có ma chú, lôi toàn bộ ác cảm bổ nhào xuống đầu tôi, tôi không còn là "anh Dũng" đơn thuần của cô ấy nữa, quan hệ của chúng tôi từ nay về sau từ anh em hóa tình nhân! Trần Dũng, mày đã làm cái gì! Nhìn tấm drap giường dính máu, đầu choáng váng, tình huống này không thể mượn cớ là rượu say khó kiểm soát, tôi nhớ rõ từng chi tiết, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ vẫn cố ý lảng tránh bỏ qua vấn đề, rốt cuộc trốn không được : Mối quan hệ mới này, xử lý làm sao?
Nhớ lần đầu tiên cùng với Lâm Mi, lúc rời giường, nàng ôm lấy tôi làm nũng. "Anh Dũng à, em đã là người của anh" . Lúc ấy tôi cũng rất tự hào, rất có ý thức trách nhiệm, cảm thấy mình là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, từ nay về sau có người thân cần chăm sóc. Nhưng hiện tại, đối mặt với cô gái trên giường, cái đầu lộn xộn của tôi ngoại trừ áy náy ra thì cũng chỉ là áy náy. Chăm sóc cô ấy là đương nhiên, nhưng mà cô ấy ngoài nhận sự chăm sóc của tôi, còn phải nhận cả tình cảm ngay cả tôi còn không để ý sao?
Ân Sinh, em có hận tôi không?