ống ương bướng nói.
- Em đúng thật là đồ ngang bướng – Tần Phong mắng.
- Ừ đó, em ngang bướng vậy đó, vậy thì sao. Anh có thể không đi mua mà, ai cần anh phải lo lắng – Hải Quỳnh hất mặt mím môi để lộ hai đồng tiền sâu của cô nhìn đáng yêu vô cùng khiến Tần Phong nhìn vào thấy yêu thích vô cùng.
Anh đứng bật dậy thở dài ném lại một câu :
- Ngồi yên ở đó.
- Anh đi đâu? – Hải Quỳnh ngơ ngác hỏi.
- Đi mua kẹo – Tần Phong ngán ngẩm đáp rồi đi thẳng ra ngoài.
Lát sau, anh mua rất nhiều loại kẹo về vì không biết cô thích ăn loại kẹo gì. Hải Quỳnh vui vẻ chọn một cây kẹo mút ngậm ngon lành rồi chìa chân cho Tần Phong rửa. Tuy có xuýt xoa một chút nhưng Hải Quỳnh không còn sợ hãi nữa mà ngoan ngoãn ngồi yên cho Tần Phong băng bó.
Hải Quỳnh vừa mút kẹo vừa nhìn Tần Phong tỉ mỉ băng bó cho mình, anh sợ cô bị rát nên thổi nhẹ vào vết thương vừa xức thuo16c làm cảm giác đau rát trở nên dịu lại, Hải Quỳnh thấy rung động trước cử chỉ dịu dàng này của Tần Phong. Cô ngẩng người nhìn ngắm anh.
Băng bó xong Tần Phong ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt lén lút nhìn mình của Hải Quỳnh, khiến cô xấu hổ vội rút chân về.
- Cám ơn – Hải Quỳnh lí nhí nói.
- Tại sao lại thích ngậm kẹo khi rửa vết thương – Tần Phong không để ý lời cảm ơn của Hải Quỳnh , đứng dậy ngồi kế bên cô hỏi.
- Chất ngọt trong kẹo có thể làm người ta vui vẻ, cho nên dù là đau đớn hay buồn bã mà ngậm một viên kẹp ngọt vào sẽ giúp ta giảm bớt sự đau đớn và buồn bã đó – Hải Quỳnh vô tư giải thích.
Tần Phong khẽ cười trước giọng điệu giải thích như trẻ con của Hải Quỳnh , anh nhìn cô không chớp mắt khiến Hải Quỳnh xấu hổ.
- Anh cũng muốn thử cảm giác vui vẻ của em lúc mút kẹo – Anh cũng lấy một cây kẹo mút cho vào miệng hưởng thụ cảm giác ngọt ngào sảng khoái mà nó đem tới.
Quan hệ của hai người bước sang một trang mới.
Chương 11: Lừa dối
Sáng sớm khi Hải Quỳnh thức giấc, Tần Phong đã đi rồi. Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn cho cô, Hải Quỳnh ngồi xuống lặng lẽ ăn, cảm nhận sự săn sóc lần cuối cùng của Tần Phong.
Sau đó Hải Quỳnh đã rời khỏi nhà Tần phong trở về nhà mình, tắm rữa sạch sẽ rồi đến công ty, lặng lẽ nộp đơn xin thôi việc. Sắp xếp mọi việc một chút rồi ra về, cô chưa phải là nhân viên chính thức cho nên việc xin nghỉ cũng không quá khó khăn. Hải Quỳnh nhận được tin nhắn của Tần Phong khi mà cô vừa bước ra khỏi cửa công ty. Sáng nay Tần Phong không đến công ty mà đi gặp mặt một đối tác:
- Em đang ở đâu.
- Em đang ở công ty – Hải Quỳnh nhắn lại.
- Chiều nay đến nhà anh, anh ở nhà chờ em – Tần Phong liền gửi một tin nhắn tiếp ngay sau đó.
Hải Quỳnh bấm nút xóa tin nhắn, cô xóa luôn số điện thoại của Tần Phong, nhưng cô biết số điện thoại đó cô mãi mãi không quên. Không bao giờ quên được, cũng như tình yêu mà cô dành cho Tần Phong mãi mãi không phai nhòa.
Hải Quỳnh trở về nhà, tắt luôn điện thoại, cô vùi mình vào trong chăn khóc thương cho một tình yêu vừa mới nở đã nhanh chóng bị vùi lấp.
Hiểu Huy về nhà, đi ngang qua phòng Hải Quỳnh tiện tay mở cửa bật đèn giúp cô, đó là thói quen từ nhỏ đến lớn của anh. Nhưng khi đèn sáng vừa định quay lưng ra đi thì thấy một bóng dáng mờ ảo trên giường. Lo lắng lại gần xem, Hiểu Huy đưa tay sờ trán Hải Quỳnh, thấy cô hơi nóng thì lo lắng định giúp cô kéo tấm chăn ra khỏi người cho thoải mái.
Nhưng Hải Quỳnh đã tỉnh giấc và bảo:
- Em không sao, chỉ là em hơi mệt thôi.
- Đã uống thuốc chưa?
Hải Quỳnh lắc đầu.
- Anh đi nấu chút cháo cho em?
Hải Quỳnh không nói gì, cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Cảm thấy hai hốc mắt đau rát và mệt mỏi vô cùng, cô đã khóc quá nhiều.
Hiểu Huy đi ra, lát sau trở lại với tô cháo còn bốc khói trên tay khẽ lay Hải Quỳnh dậy.
Hải Quỳnh uể oải ngồi dậy, hai mắt đã sưng đỏ lên, Hiểu Huy thấy vậy thì lo lắng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì à?
Hải Quỳnh không nói, cô đón lấy tô cháo đặt trên bàn thổi nhẹ và ăn, cô cảm thấy rất đói, sức lực cùng kiệt cả. Ăn được một chút, cô thể có chút phục hồi, Hải Quỳnh mới nói:
- Anh, em xin nghỉ việc rồi.
- Ừ! – Hiểu Huy đáp ngắn gọn, cũng không gặn hỏi gì thêm. Nhìn bộ dạng của em gái, Hiểu Huy thấy thương vô cùng. Trước nay bao bọc em gái trong vòng tay, anh không muốn em gái phải chịu bất cứ tổn thương nào. Cho nên cũng không muốn đưa ra câu hỏi làm khó Hải Quỳnh.
Kiên nhẫn đợi Hải Quỳnh ăn xong, giúp cô uống thuốc, Hiểu Huy mới đi ra khỏi phòng thì Minh Trang chạy tới.
- Anh, Hải Quỳnh có nhà không?
- Có, đã xãy ra chuyện gì – Hiểu Huy cau mày nhìn vẻ mặt sốt sắng của Minh Trang, anh biết Hải Quỳnh nhất định có chuey65n gì đó mà muốn giấu diếm.
- Chuyện gì là chuyện gì? Em thì có thể xảy ra chuyện gì mà anh hỏi – Minh Trang thè lưỡi cười đáp, đánh lừa ánh mắt của Hiểu Huy.
Hiểu Huy lườm Minh Trang một cái, mắng:
- Con bé này, sao lúc nào cũng ăn nói ngang như cua thế hả?
- Hihi, anh cho con cua này cái gì ăn đi, đói bụng quá hà, em vào phòng Hải Quỳnh chơi một chút.
Nói rồi, Minh Trang chạy thẳng lên lầu vào phòng Hải Quỳnh, Hiểu Huy nhìn theo lắc đầu chịu thua đứa em gái này.
- Này! Xảy ra chuyện gì vậy? Tần Phong gọi cho Quỳnh nhiều lần mà không được, gọi cho mình loạn xị lên kia kìa – Minh Trang vừa vào phòng lặp tức nhảy lên giương hải Quỳnh lay cô tỉnh dậy.
Hải Quỳnh bị Minh Trang quấy rầy đành ngồi dậy đáp.
- Không có gì, mình hơi mệt thôi.
- Vậy sao lại xin nghỉ việc. Tần Phong lo lắng lắm, ảnh bảo mình hỏi xem có phải ai ăn hiếp Quỳnh không kìa.
- Chỉ là mình không thích làm việc ở đó nữa thôi – Hải Quỳnh lắc đầu.
- Không phải ông cụ non hồi nãy nói gì chứ – Minh Trang khỉnh mũi hỏi.
- Anh Hiểu Huy không nói gì hết – Hải Quỳnh lắc đầu nói.
- Vậy thì chuyện gì, kể