nằm ở đây để trông Mai Mai mà Lạc Dương ngủ trước cả cô nàng. Cũng phải thôi, anh ấy mệt quá. Cả ngày cứ phải chạy theo cái cô bé nghịch ngợm kia không ngất xỉu là may rồi +.+
Chờ đến khi Lạc Dương đã ngủ được 1 lúc lâu, Mai Mai mới rón rén đến bên anh. Cô khẽ đặt tay lên đôi môi, lướt trên sống mũi cao cao trên bờ mi dịu dàng và cảm nhận hơi thở của anh ấy
- Anh thật là đáng yêu! Tại sao em không nhận ra điều này sớm hơn nhỉ?!- Cô thủ thỉ rồi tựa đầu vào vai Lạc Dương ngủ ngon lành
Đang yên giấc thì bỗng..
-Á, đau quá – tiếng Mai Mai hét lên khiến Lạc Dương tỉnh giấc
-Ơ, sao thế, sao em ngủ đây, đau chỗ nào à, có đau nhiều không, để anh xem nào- Lạc Dương vừa hỏi dồn dập vừa quay sang bật đèn
Khi phòng sáng lên, Lạc Dương “à” lên 1 tiếng, hiểu ra mọi chuyện. Té ra vừa nãy do anh cựa mình, đập cánh tay lên eo cô bé, vào đúng chỗ bị bầm tím- hậu quả của việc tập xe đạp nên mới đau thế !!!!
-Nằm yên đấy, để anh bôi thuốc và dán cao cho
Vừa chạm vào eo cô ấy tay anh có cảm giác mơn man kì lạ. Da cô trắng quá lại mịn như bột vậy. Lạc Dương bị kích thích cực độ. Anh cúi thấp người xuông hôn cô ấy. Mai Mai vẫn nằm yên như thế cho đến khi Lạc Dương cầm cái cúc áo của cô giật tung ra
Cô đẩy Lạc Dương qua 1 bên, chạy bán sống bán chết đến nỗi vấp chân vào ghế và đập đầu vào cửa. Cô ấy ngã xuống, thu mình vào goc tường và khóc…..
Như bừng tỉnh giấc mộng, Lạc Dương toan chạy đến bên cô nói lời xin lỗi cho cái hành động dại dột vừa rồi và lau khô những giọt nước mắt đang rơi lã chã kia nhưng….
- Đừng có lại gần em. Anh là đồ độc ác, đồ xấu xa. Anh….anh không bao giờ bằng được Tử Long, không bao giờ, không bao giờ……
Lạc Dương chết điếng người, tim anh đau tê tái. Cô ấy đang so sánh anh và Tử Long, cái sự so sánh nghiệt ngã mà anh không bao giờ muốn nghe
Lạc Dương đang tức giận. Giận thật sự! Cơn sóng ghen tuông trào dâng trong lòng anh. Anh mở cửa rầm 1 cái rồi bỏ sang phòng làm việc để Mai Mai lại 1 mình
Anh ngồi ôm cái máy tính đến sáng nhưng thật sự là chẳng nạp vào đầu được chút nào cả. Đầu óc anh đang rối bời lúc nào cũng o o cái câu hỏi : “ Chẳng lẽ mình không bằng thằng nhóc đó”
…..
Còn với Mai Mai, cô ấy không giận Lạc Dương, cô ấy đang đau khổ. Tưởng rằng mình có thể quên được Tử Long, xây dựng 1 hạnh phúc mới bên Lạc Dương. Nào ngờ….. Lạc Dương làm cô nhớ đến Tử Long , nhớ nhiều lắm, nhớ đến phát điên lên. Khi bờ môi Lạc Dương chạm vào bờ môi cô, hình ảnh của Tử Long lại hiện ra trước mắt cô
Và cho đến khi cái cúc áo bị giật tung ra thì cô hoảng sợ thật sự. Cô ấy sợ phải đối mặt với quá khứ với cái mối tình đầu đầy ngọt ngào và cũng không thiếu những đắng cay.
Có lẽ nào mình đang phản bội lại Tử Long, phản bội lại cái tình yêu cô đã tôn thờ suốt 6 năm nay- cô nghĩ vậy. Và trong cái lúc hoảng loạn ấy, cô đã nói những điều không nên nói làm tổn thương đến lòng tự trọng của Lạc Dương
Cô ấy biết mình đã sai khi nói thế nhưng lại không đủ can đảm đối mặt với Lạc Dương nói lời xin lỗi !
Và thế là vì sự yếu đuối của 1 đứa con gái và niềm kiêu hãnh của 1 thàng con trai đã vô tình đẩy 2 người ra xa nhau
Suốt 10 ngày liền, Lạc Dương và mai Mai nhốt mình trong phòng. Đi ngang qua cũng không nhìn nhau lấy 1 cái, ăn cơm cũng không ngồi cùng nhau, người ăn trước kẻ ăn sau
Khu biệt thự bây giờ không khác gì 1 tòa lâu đài ma ám, lạnh lẽo .u ám, không 1 chút sức sống
Trong thời gian ấy, Lạc Dương đã suy nghĩ rất nhiều. Anh nghĩ mình không hề sai mà chỉ quá vội vàng mà thôi. Anh biết giờ đây trái tim Mai Mai đang dần hướng về phía mình. Nhưng có thể 3 tuần- khoảng thời gian ngắn ngủi này chẳng là gì so với 6 năm cho 1 tình yêu mãnh liệt
“Có lẽ quyết định quên đi Tử Long, sống 1 cuộc sống mới bên mình thực sự khó khăn với cô ấy”-Lạc Dương chợt nghĩ.
Và anh hiểu rằng mình cần làm điều gì lúc này…
V) Lời thú tội trước tình nhân
Thật là khó để đối diện nhau lúc này !!! Nhưng cứ tiếp tục cả hai sẽ khủng hoảng tinh thần sớm thôi .
Sáng , Lạc Dương dậy thật sớm , đặt trên bàn ăn một mẩu giấy chỉ cách nhau có mấy bước chân mà phải hẹn hò qua giấy thật là phiền toái “ 7:00 tối nay , ra sân sau biệt thự , anh có chút chuyện muốn nói với em”
Mai Mai cầm mảnh giấy , lòng vui sướng . Đây là cơ hội cho cô sám hối trước cái tình yêu mới hé nở kia . Cả ngày cô cứ bồn chồn đứng lên rồi lại ngồi xuống không yên . Cô đang cố nghĩ xem mình nên nói gì , một lời xin lỗi nhẹ nhàng để không làm tổn thương đến trái tim Lạc Dương một lần nữa .
Và rồi cái gì dến cũng phải đến . Màn đêm buông xuống . Mai Mai lặng lẽ ngồi ở ghế đá và chờ đợi chàng Lạc Dương .
- Một bó hoa thay cho lời xin lỗi . Em có chấp nhận không ? – Lạc Dương đứng trước mặt nàng , đưa bó hoa hồng xanh tặng cô . Hoa hồng xanh là hoa mà Mai Mai thích nhất .
Lạc Dương ngồi xuống ghế , vòng tay ra sau cô , ngẩng mặt lên trời , nhìn xa xăm vào khoảng không rộng lớn , ánh mắt thoáng chút gì đó rất đau khổ .
- Em thật là tàn nhẫn !!! không biết từ khi nào , em đã đánh cắp trái tim anh . Suốt bao năm qua anh chẳng thể yêu ai khác ngoài em , anh chỉ biết riêng em , chỉ biết có mình em thôi !!!
Anh lao đầu vào yêu em như một con thiêu thân , anh đã yêu hết mình , yêu một cách nồng cháy hết mình cho tình yêu với hi vọng một ngày nào đó em nhìn thấy anh . Và rồi thì cuối cùng ước nguyện ấy đã thành hiện thực . Em đã biết rằng anh yêu em . Nhưng trái tim em đã có người khác rồi
Thằng nhóc Tử Long ấy thật là sung sướng . Anh cũng muốn được như cậu ta và thế là ngọn lửa tình yêu trong anh lại cứ tiếp tục cháy , cháy sáng chói lòa đến nỗi anh đã tự thiêu rụi chính mình . Vậy mà em chẳng hề đáp lại . Anh đã đau khổ như thế nào em có biết không ? Yêu mà chẳng được yêu , thật là phũ phàng …. Người ta chê anh khờ - Cũng đúng thôi . Anh là một tên khờ , anh đã yêu người không nên yêu . Nếu ở bên anh khiến em nhớ cậu ta nhiều đến thế thì anh sẽ để em đi… Xin lỗi em !!!
- Lạc Dương vừa nói vừa cười , một nụ cư