anh là người đàn ông độc nhất của mình. Nhưng anh xem anh đã làm gì với tôi? – Từng chữ từng chữ kết tội hắn – Ban đầu, cũng là anh đoạt đi trong sạch của tôi, giờ lại nhẫn tâm vứt bỏ tôi như một món hàng. Nhưng được thôi, đời tôi nếu như không còn gì…
Nói rồi, bàn tay cô ta bất ngờ phủ lên tay hắn, tại cò súng dần dần bóp chặt, miệng thều thào:
- Nhớ kĩ, tôi dùng cái chết này để nguyền rủa anh. Nguyền rủa anh đến lúc chết vẫn đau khổ, không được cô ta liếc mắt đến. Ha ha, anh là của tôi, tôi sẽ đợi anh dưới địa ngục…
Trong lúc hắn còn sửng sốt thì họng súng đã lóe sáng, chớp mắt chỉ thấy máu văng đầy.
Như Quỳnh vửa mở nắp lọ cồn y tế thì chợp nghe thấy tiếng súng nổ xé rách không gian yên tĩnh. Cô giật mình, đánh rơi lọ cồn xuống đất, dung dịch chảy ra lênh láng trên sàn.
CHƯƠNG 25:
Một thoáng sau, có vài người thuộc hạ của Quang Triệu đến. Như Quỳnh thấy họ lên lầu, rất nhanh liền khiêng xuống xác một người phụ nữ be bét máu. Đó là Tú Anh ư, mấy phút trước cô ta còn sống khỏe mạnh, hiện giờ chỉ là một đống máu thịt tanh nồng. Lúc họ khiêng Tú Anh đi ngang qua mặt Như Quỳnh, cô không khỏi dâng lên cảm giác ghê sợ khủng khiếp lẫn buồn nôn.
Quang Triệu đứng ở lưng chừng cầu thang nhìn xuống, trên người hắn vấy đầy máu của Tú Anh, tuy nhiên ánh mắt lại bình thản mà lạnh buốt, ngắn gọn nhắc thuộc hạ bốn chữ “Thu dọn gọn gàng”.
Quang Triệu vừa không vui là có thể lập tức giết người? Mới chỉ hôm qua còn là tình nhân được hắn cưng chiều, ngày hôm nay đã bị hắn bắn chết không chút thương xót.
Như Quỳnh run lẩy bẩy, lúc này rất muốn chạy trốn. Cô sai rồi, sai khi chủ quan xem nhẹ hắn, hắn rõ ràng đã trở thành một tên đồ tể mất nhân tính. Vy Oanh cũng sai rồi, làm sao có thể đối thoại với con người này được?
Lúc này, Như Quỳnh chỉ muốn lập tức chạy trốn. Cô như con thú sợ sệt lùi về phòng mình nhưng đã bị ánh mắt của Quang Triệu chiếu đến.
- Đứng lại!
Hắn lớn tiếng ra lệnh, thấy cô hoảng hốt lẫn kinh tởm hắn, chẳng hiểu sao thâm tâm sinh ra một chút phiền não. Cô ta hẳn cho là hắn giết Tú Anh. Nhưng hắn chẳng việc gì phải hạ mình giải thích, cô ta vốn không tin hắn, năm năm trước đã vậy, bây giờ càng không.
Thực tế lúc Tú Anh chết, trong lòng hắn có một tia không đành lòng. Nếu cô ta ngoan ngoãn rời đi, hắn còn có thể chiếu cố cho cô ta một khoản tiền, muốn đi đâu làm gì thì tùy. Là cô ta quá cực đoan nên mới dùng cách đó. Nhưng ngẫm lại, người đàn bà đó cũng yêu hận mãnh liệt như hắn vậy.
Quang Triệu từng bước xuống lầu, hắn thấy Như Quỳnh đứng quay lưng về phía hắn. Cô không chạy nữa nhưng đôi vai mỏng manh vẫn đang run lên, hệt như năm năm về trước khi cô né tránh hắn.
Cô mới gặp lại hắn ít ngày đã trở nên suy nhược như vậy.
Mắt hắn lại di chuyển đến bàn tay gầy guộc của cô, những ngón tay vẫn đang nhớp nháp máu, còn chưa được băng bó.
Hắn muốn tiến lên một bước, hắn muốn làm vậy chết đi được, nhưng cuối cùng vẫn đứng lại, cách cô một khoảng đủ lớn.
- Thu dọn hành lý đi, căn nhà này vấy bẩn rồi, không ở nữa. – Hắn nói cho cô, cũng là nói cho lão quản gia đang ở gần đó.
Như Quỳnh bỗng quay ngoắt lại, ngẩng đầu nhìn thẳn hắn:
- Đủ rồi, Quang Triệu, anh muốn tiếp tục đến bao giờ? Ngày hôm nay anh giết một người vốn không thù oán gì với anh, vậy tôi nhiều thù oán với anh như vậy, bao giờ mới đến lượt tôi?
Quang Triệu trong lòng tê lạnh, mặt ngoài trào phúng cười, đi đến trước mặt cô, bóp lấy cằm cô:
- Cô hỏi rất hay, tôi cũng đang nghĩ đến. Nếu đem một người đàn bà khác tới, một ngày nào đó cô ta đánh cãi chửi nhau với cô rồi lộ ra tật xấu làm tôi chán ghét, mất công tôi lại phải giết một người. – Bàn tay còn vừa vấy máu của hắn vuốt ve dọc mặt cô – Giờ tôi lại muốn cô làm đồ chơi vừa để tôi hưởng thụ, để tôi chà đạp trả thù cho chán. Tôi chơi chán rồi thì cô sẽ biết phải chết lúc nào.
Nói rồi lôi mạnh cô đi, Như Quỳnh hoảng sợ nhưng không náo loạn, lúc bị hắn nhét vào xe, cô vẫn bình tĩnh chống chọi:
- Còn nhớ, anh từng nói tôi rất bẩn, không phải sao?
- Cô đúng là rất bẩn, nhưng năm năm trước khi tôi có được thân thể cô, ngày đó cô hẳn là còn trong sạch. – Hắn nhếch môi thâm độc nói. – Sao ngày đó cô không kiên nhẫn một chút, bây giờ tôi cũng có tiền rồi.
Hắn nhắc lại chuyện đó, thâm tâm Như Quỳnh liền co rút lại. Chỉ thấy cô kiên quyết, đầy chắc chắn mà nói:
- Quang Triệu, nếu như anh động vào tôi một lần, ngày hôm sau anh liền nhận được thêm một cái xác như của Tú Anh.
- Cô đang đe dọa tự sát? Cô chẳng nhẽ đã quên người nhà mình?
- Người chết rồi, sẽ không còn có thể quan tâm nhiều nữa… – Cô bỗng dưng rất bình thản mà khép mắt, thực sự cô đã rất mệt mỏi. – Còn nhớ một đêm anh đã nói với tôi, người sống thì mãi chịu dày vò, chỉ có người chết mới được giải thoát? Bây giờ tôi đang suy nghĩ lại đây…
Quang Triệu chợt thấy ý chí muốn sống tiếp của cô mỏng manh như sương khói. Nhưng hắn không đành lòng buông tha cho cô, vĩnh viễn không bao giờ.
- Nếu đã vậy, tôi muốn nhìn cô héo mòn mà chết trong địa ngục cô quạnh và tuyệt vọng.
Hắn đem cô đến căn nhà màu trắng, đem cô nhốt trong đó, sai người canh chừng cô cả ngày, trong phòng ngủ cũng có mấy người phụ nữ cao to thay nhau giám sát. Mọi liên lạc của cô đều bị cắt đứt, hắn còn đe thuộc hạ, chỉ cần cô chạy trốn thì họ sẽ bị giết. Ai tự ý bắt chuyện với cô cũng sẽ bị trừng phạt.
Đây là cái mà hắn gọi là “chết trong địa ngục cô quạnh và tuyệt vọng”…
Hai ngày liền, hắn cũng không xuất hiện. Mà có lẽ hắn cũng sẽ không bao giờ xuất hiện, một là cô cầu xin, hai là cứ như vậy chịu giam cầm cả đời sao?
Trong mấy ngày đó, Như Quỳnh chợt cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Cô muốn vì Tấn Khang mà kiên cường, tại sao con đường càng lúc gian truân như vậy?
Tấn Khang, Tấn Khang… Cô đã thực sự không biết cách xoay