ệ đỡ cho anh trên con đường hoan lộ. Nếu biết 1 đứa trẻ với gia cảnh hết sức bình thường, không hề có tiền bạc cũng như ô dù có thể bằng cách nào len vào vị trí như hôm nay, trong vòng chỉ có 10 năm công tác, thì đó là câu chuyện cổ tích của riêng anh. Nhưng cái giá phải trả là cô vợ mỏng manh, ỏng ẹo, kiêu căng là cô con gái rượu duy nhất của một gia đình quyền thế. Đổi lại cái ghế địa vị chắc chắn sẽ là của anh, trong tầm tay với, không hề xa vời, nhưng anh xứng đáng hơn tất cả để có được vị trí đó và anh tin mình sẽ làm được nhiều đều có ích cho dân cho nước từ vị trí đó.
Em đã tin anh và uống từng lời anh nói, rằng anh không hề yêu vợ, chỉ có lòng biết ơn, tình nghĩa nhợt nhạt và giữa 2 người là khoảng trống mênh mang không bao giờ lấp đầy của kiến thức và sự hào nhoáng trống rỗng của cô vợ quen được nuông chìu trong nhung lục từ bé.
Rằng anh sẽ bỏ vợ khi anh đạt được địa vị, khi ân nhân của anh an toàn về hưu và em chỉ cần biết chờ đợi trong bóng tối, là người tình trong bóng tối của anh, là niềm hạnh phúc duy nhất đích thực của anh là nguồn động viên không bao giờ cạn cho anh tiếp tục làm việc và phấn đấu 0
Em không hề nghi ngại người đàn ông đầy chất xám đó lại có những mảng tối đen ghê người.
Những mảng tối đó chỉ lộ ra sau 5 năm yêu và chờ đợi.
Bắt đầu là cuộc gặp gỡ bất ngờ với cô-vợ-đỏng-đảnh-nhợt-nhạt của anh. Cuộc gặp gỡ như 1 vòi phun nước có công suất cực mạnh dập tắt ngọn lửa tình rừng rực của em.
Vợ anh xinh đẹp, trẻ trung, quý phái và trên hết rất dịu dàng đằm thắm, đầy hiều biết, khác xa với lời anh ai oán hàng đêm với em.
Em không thể nào quên được từng chi tiết nhỏ của cuộc gặp gỡ lạ lùng đó, giữa 1 người đàn bà viên mãn ngẩng cao đầu và 1 cô gái xám xịt thu mình lại luôn cúi mặt!
Vợ của anh ngồi đó trước mặt em, 2 bàn tay gầy mảnh mai có những ngón thon nhỏ, được chăm sóc cầu kỳ, phủ 1 lớp sơn màu hồng nhạt viền trắng đài các, đặt hờ hững trên chiếc giỏ xách LV đắt tiền. Chiếc áo đầm voan mỏng sang trọng cũng màu hồng nhạt rộng rãi không che nổi cái bụng lùm lùm tròn vo.
Chị cười nhẹ nhàng khi bắt gặp tia mắt thãng thốt của em, dính chặt vào cái bụng bầu đầy kiêu hãnh:
- 6 tháng đó em, mà gọn không? con trai thì gọn như vậy. Ảnh đang mong chờ con trai lắm - chị vuốt ve cái bụng nhô cao, đầy mãn nguyện - "Vua" tương lai của anh đây!
Chị nhìn em chăm chú, tia nhìn dịu dàng, không chút cay đắng thù hận:
- Em xanh xao quá, không như anh tả với chị. Em biết đàn ông sẽ nói gì khi vợ biết chuyện không? Em không thể tưởng tượng nổi đâu, mà em cũng đừng biết làm gì, tệ bạc lắm em!
Chị tiếp tục độc thoại, giọng trong trẻo nhỏ nhẹ:
- Anh nói anh là mối tình đầu của em, em van xin tình cảm và sự thương hại của anh, em có thể chết vì không được anh yêu, nhưng chị thấy em cứng cỏi hơn như vậy nhiều. Chị tin là em yêu anh thật lòng. Không như những cô gái khác.
Chị lại cười với đôi mắt mở to đau đớn của em:
- Có rất nhiều những cô gái khác, nhưng không được lâu như em đâu. Chị thật tệ, giờ biết em thì đã 5 năm rồi, con gái của chị cũng tròn 5 tuổi. Trùng hợp không em?
- Em nghĩ anh là mối tình lớn của em? Anh là người đàn ông lớn duy nhất của em? Chị cũng từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ chị hiểu anh quá nhỏ bé, muôn đời là cậu bé rất cần người khác, nhiều người khác vây quanh mình, anh cần sự chú ý, hào quang, yêu thương, sự ngưỡng mộ như con nghiện. Anh nói láo để được sùng bái, và anh nói thật để được yêu thương. chị yêu anh hơn vì như vậy, vì anh quá nhỏ bé và anh cần chị.
- Em có yêu anh nữa khi biết anh nhỏ bé, tầm thường và lừa dối không?
- Chị biết em cần thời gian suy nghĩ trước khi trả lời có hay không. Nhưng chị có thể trả lời ngay- chị vẫn yêu người đàn ông đó.Và anh là của chị, bao giờ cũng vậy.Cho đến chết. Sẽ là như vậy!
Chị đứng lên khoan thai bước đi, dịu dàng vuốt ve cái bụng tròn căng:
- Nó đạp chị đấy em ạ, nó biết khi nào mẹ nó xúc động mà! Em yên tâm, chị sẽ không ép buộc em làm gì cả.Chị biết em sẽ làm điều em cần làm.Người như em không cần ai phải nói nặng lời và nói nhiều đâu. Nhưng em sẽ không gặp anh nữa làm gì. Anh sẽ đưa chị ra nước ngoài sanh, anh cứ khăng khăng như vậy, cái mode bây giờ như vậy em ạ. Chị đã nói rồi, anh có nhiều ý thích ngông cuồng trẻ con lắm!
Chị đi rồi, mùi nước hoa Lancome sang trọng vẫn nồng nàn trong không gian nhỏ hẹp của căn nhà thuê. Mùi nước hoa như làm em nhiễm độc, em chưa bao giờ xài nước hoa, anh nói anh không thích mùi nước hoa!
Chị nói đúng. Anh không bao giờ còn gặp em nữa. Anh biến mất đầy bất ngờ và dứt khoát như ngày anh đến.
Em chỉ gặp lại anh trên báo chí, tivi, và em đau đáu săn lùng tin tức của anh. Em đau đớn tuyệt vọng vì mất anh, và chợt hiểu ra rằng rằng em chẳng là gì của anh cả, Không là 1 cái chấm nhỏ trong đời anh, Không để lại dấu vết gì. Em không hề có số phone thật của anh. Không biết anh ở đâu. Không có bất cứ dấu vết nào của anh để lần theo. Ngoài những món quà đắt tiền hào nhoáng mà trợ lý của anh mua vội vã ở sân bay sau những chuyến công tác nước ngoài và phân loại chi tiết món nào cho ai. Em đã từng ở trong danh sách quà tặng của anh. Chỉ có vậy thôi!
Sau đó ít ngày, giám đốc của em gọi em lên, rất nhẹ nhàng thông báo là em nên chuyển công tác, vì chuyên môn của em cần được phát triển và nâng cao hơn trong môi trường thuận lợi hơn.
Em từ chối lời đề nghị chuyển công tác về 1 chi nhánh khác ở tỉnh xa. Em vội vã xin nghỉ việc, ra đi không 1 lời từ biệt. Mà cũng chẳng ai buồn từ biệt em, mọi người len let' nhìn em vơi cặp mắt hả hê nhưng dè chừng.
Em chưa bao giờ nghe 1 lời nào từ anh, 1 tin nhắn ngắn gọn