ho rằng con gái mình hư hỏng dám qua mặt người lớn dẫn bạn trai về nhà. Trong những phút tiếp theo, Long chỉ nghe thấy những lời chửi mắng không thương tiếc cùng với những tiếng nấc nức nở của Nguyên.
“Nằm lên giường mau!” – vẫn tiếng của ông bố - “Hôm nay tao đánh chết mày”
Long không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như thế. Cậu ta muốn xông vào cản nhưng đã nghe lén rồi còn chĩa mũi vào chuyện nhà người ta như thế thì thật là lố bịch. Ở trong thị trấn này, mạnh ai lo nhà nấy chứ ít khi nào dính líu đến chuyện người ta nên Long không thể hy vọng có người ngoài vào can ngăn. Bất lực, cậu ta chỉ còn biết chạy đi tìm Huy, vì trong tình thế này, chỉ có Huy mới giúp được Nguyên. Trong khi đó, Nguyên bị ba đánh tới tấp. Mặc cho cô bé van xin, ông vẫn không nương tay. Những tiếng bốp chát trộn lẫn trong tiếng khóc nức nở, dù nhà đã đóng kín cửa nhưng vẫn có thể vang ra ngoài. Vừa đánh vừa mắng con, ba mẹ Nguyên trút hết cơn giận dữ lên người con bé; còn Nguyên chỉ biết khóc đến lúc không còn ra tiếng nữa vì kiệt sức. Chừng năm phút sau, trận đòn mới chấm dứt.
“Mày cút xéo khỏi nhà tao ngay” – ba của Nguyên quát – “tao không có thứ con gái hư thân mất nết như mày”
Nói rồi ông bỏ ra ngoài, để mặc con gái nằm la liệt trên giường. Nguyên vì quá đau, lại kiệt sức, chỉ có thể đưa nay ra sau xoa. Bàn tay Nguyên dính những máu từ vết thương do trận đòn, nên khi cô bé đưa tay ngược ra trước, tay cô hất phải cuốn sách lịch sử để ở đầu giường rơi xuống đất. Trong tình thế này thì cô cũng chẳng màng tới việc nhặt nó lên. Máu từ tay cô dính vào mấy chữ trong sách. Những chữ đó là lịch sử sẽ được tái diễn. Đáng nói hơn nữa là dòng chữ ấy nằm trong cùng trang sách, cùng một bài bình luận lịch sử với dòng chữ dính máu trong vụ của Ngọc Trân hơn 10 năm trước; và dĩ nhiên Nguyên không nhận ra điều này.
[blue">Phần 14[/blue">
Nguyên nằm đó một hồi lâu rồi lại ngồi thút thít khóc một mình, khóc cho sự đau đớn và oan ức. Đây không phải là lần đầu Nguyên bị đòn, nhưng là lần đầu tiên ba mẹ không tin cô. Giờ đây bị đuổi khỏi nhà, cô sẽ đi đâu, về đâu, ai dám chứa chấp một con bé qua mặt người lớn dắt bạn trai về nhà ngủ đêm. Hơn nữa, những hồn ma kia vẫn chưa buông tha cho cô. Nếu phải lang thang, những oan hồn sẽ làm cho cô bé chết vì sợ hãi. Thương cho số phận mình, Nguyên vẫn ngồi đó khóc, cho đến lúc hai mắt sưng lên
Mặt trời đã lặn, nhường chỗ cho màn đêm thống trị. Long vẫn đang chạy khắp thị trấn tìm Huy. Nếu không nhanh chân, Long tự nhủ sẽ không lường trước điều tệ hại gì có thể xảy đến. Đang lúc tưởng như vô vọng, Long may mắn đụng phải Huy, cũng đang hấp tấp chạy về nhà, trên tay còn cầm theo một túi màu đen. Mặt mũi bơ phờ, người nhếch nhác, Huy nhìn không khác một người thợ mỏ bị vắt kiệt sức lực. Cũng phải thôi, vì cả đêm qua không ngủ được, lại thêm cả ngày hôm nay vùi đầu vào cả đống sách tham khảo.
“Mày làm gì biến mất cả ngày hôm nay thế” – Long gắt
“Xin lỗi” – Huy đáp – “tao có chút chuyện”
“Tao hỏi thật mày, tối hôm qua mày ngủ với con Nguyên phải không?”
“Ừ, mà sao mày biết?... Nhưng bọn tao không làm gì cả. Tao thề đấy”
“Thế thì lớn chuyện rồi. Ba mẹ con Nguyên biết chuyện này, mắng nó tối tăm mặt mũi, không thèm nghe nó giải thích luôn. Ông bả đánh nó dữ lắm. Tao kiếm mày từ chiều đến giờ”
“Mày nói sao?” – Huy lo lắng hỏi lại
“Phen này con nhỏ chỉ có chết. Mà không chừng nó nghĩ quẩn rồi tự tử đó”
Nghe đến hai chữ tự tử, Huy tự nhiên nổi da gà. Cậu bị ám ảnh bởi những vụ tự tử của học sinh trong trường, nhất là khi hồn ma của những học sinh đó đang liên tiếp ám ảnh tâm trí cậu và Nguyên.
“Mà nói đến tự tử” – Long tiếp lời – “cái chết của Quyên mày cũng có liên quan đấy”
“Liên quan thế nào được” – Huy cười nhếch mép phủ nhận nhưng đồng thời cũng lo lắng vì rõ ràng hồn ma của Quyên vẫn đang theo Huy và Nguyên.
“Cầm cái này mà đọc” – Long vừa nói vừa đưa Huy một quyển sổ nhỏ - “của Quyên đó. Cái hôm cô ấy tự tử, trước khi bên điều tra lấy đi những đồ dùng của cô ấy, tao đã nhanh tay giấu nó. Đọc thì mày sẽ hiểu. Dù sao thì tao cũng tiếc cho con nhỏ tài năng âm nhạc đó”
“Ý mày là sao?” – Huy ngạc nhiên, há hốc miệng hỏi lại.
“Mày đúng là vô tâm, chả biết gì cả. Quyên hát hay lắm đó. Nghe nói nhỏ ấy lúc trước có học nhạc thì phải… Mà mày về nhanh lên, không khéo con Nguyên nguy to”
Huy vội vã tạm biệt Long, bước nhanh trên con đường lớn. Tay cậu vẫn cầm cái túi đen, run run như người mất hồn. Sau khi liếc qua những trang của cuốn nhật ký nhỏ của Quyên, Huy bắt đầu hiểu ra khúc mắc quanh cái chết oan ức của cô ấy. Long trách Huy vô tâm cũng phải, vì Quyên đã thầm để ý Huy từ lâu mà cậu học sinh mọt sách không hay biết. Chính vì thế mà Huy dường như chẳng bao giờ chú ý tới những sự quan tâm của Quyên dành cho cậu. Quyên là người kín đáo nên cô nàng không bày tỏ tình cảm công khai mà giữ bí mật này trong người. Vì thế, Quyên rất buồn khi tình cảm cũng như sự quan tâm của mình không được hồi đáp mà cô cũng không thể tâm sự với bất cứ ai về việc này. Sự suy nhược tinh thần càng lên cao khi gần đến thời điểm tốt nghiệp và vào đại học, cô càng bị áp lực của gia đình. Rồi đến lúc Quyên không chịu nổi những nỗi buồn, sự cô đơn và áp lực, cô ấy đã tìm đến cái chết.
Lật từng trang nhật ký của Quyên, lòng Huy trĩu nặng. Cậu không ngờ sự vô tâm của mình lại vô tình châm lửa cho cái chết của một người bạn, mà đó lại là một cô gái có cảm tình với mình. Tuy nhiên, có cái gì đó không bình thường về lối hành văn trong quyển sổ. Hầu hết các trang được viết bởi tâm trạng của một cô gái mơ mộng, đa tình nhưng thầm kín; nhưng trong những trang cuối cùng, cách viết thay đổi hoàn toàn. Những dòng chữ ngẫu nhiên, cách trình bày loạn xạ, như thể Quyên không còn làm chủ được suy nghĩ và bản thân mình trong những ngày cuối cùng nữa.
Mải chú tâm vào quyển nhật ký, Huy đã về nhà lúc nào không hay. Lúc này trời đ