muốn đứng tim rồi đây nè ...
Tôi cúi xuống ôm lấy đầu khổ sở ...
-Bình tĩnh đi, Toàn ... Hoàng A . nói cháu là người hiền lành, nhưng sắp gặp nạn lớn, chỉ muốn giúp cháu thôi ...
Tôi ngước lên, tròn xoe mắt nhìn Dì Lan ...
-Gặp nạn ... mà nạn gì chứ ...
-Dì làm sao mà biết được, chỉ nghe Hoàng A . nói vậy thôi ...
Sau những giây phút bất ngờ ngoài sức tưởng tượng làm thần hồn thần trí bấn loạn, tôi đã có những biểu lộ quá yếu trước hai người phụ nữ ... Nhìn ra ngoài trời thấy còn sáng, ngắt vào chân vẫn thấy đau, tự ái con trai lưng dài vai rộng lần lượt trở về ... tôi bạo dạn hơn:
-Sao Hoàng A . lại nói chuyện được với Dì chứ ?... Tôi hỏi Dì Lan vì tôi cũng thường nghe nói Người và Ma ở hai thế giới khác nhau làm sao mà nói chuyện với nhau được .
-Nó báo mộng cho Dì ...
Thi xen vô ...
-Anh Toàn biết không, em có sạp bán thuốc lá lẻ trước rạp hát Cao Đồng Hưng ... thuốc nội bán đâu có lời, còn thuốc ngoại cứ bị bọn công an xét bắt hoài ... hi hi hi ... nhưng dể gì tụi nó bắt được em vì trước khi bọn tụi nó xét thì em được chị Hoàng A . báo trước rồi ... hi hi hi ...
Sau câu nói Thi cười có vẻ đắc ý lắm ...
-Anh Toàn, ra ngoài sau rữa mặt cho tỉnh chút đi ...
và rất tự nhiên Thi nắm lấy tay tôi kéo ra sau bếp đồng thời nói với Dì Lan:
-Con đã pha trà xong rồi, mẹ cúng nước cho Ba nha ...
-Ừ, để đó cho mẹ ... Dì Lan đáp ...
Theo chân Thi tôi vừa bước chân vào nhà bếp, tôi đã thấy ngay trên mặt bếp cẩn gạch tráng men có một ngọn nến chập chờn, 1 chén cơm, một đôi đủa và một dĩa thịt kho ... Nhìn theo ánh mắt tôi, Thi mĩm cười:
-Cơm của chị Hoàng A . đó, thường thì chị ăn chung với má con em, nhưng hôm nay tại có anh nên mẹ bảo cho chị ăn dưới nầy ... chắc chị hổng chịu nên ghẹo anh lúc nảy đó ...
Nói xong Thi bưng chén cơm trút trở vào nồi và bỏ chén vào thau để rửa ... Thi nói chuyện về Hoàng A . thật tự nhiên như là Hoàng A . vẫn sinh hoạt trong gia đình của cô vậy, và càng nghe thì sự hiếu kỳ đã lấn dần sự sợ hãi của tôi ... Khoát một bụm nước lên mặt, cho chảy tràn xuống cả áo trước ngực, tôi chưa kịp lấy khăn tay của mình ra lau, thì Thi đã đưa cho tôi một chiếc khăn lông nhỏ ... Đón chiếc khăn lau khô mặt, tôi thấy tỉnh táo hẳn lên , nên hỏi Thi:
-Cô có thấy được Hoàng A . bao giờ chưa ...
Thi cười ...
-Thấy chứ ... nhưng lúc chỉ còn sống kìa, chứ sau khi chết thì chưa ... -rồi nhìn tôi Thi nói luôn - ... Chị ấy là học trò của mẹ em đó ...
-Học trò của Dì Lan ... tôi buộc miệng ...
-Đúng vậy ... Mẹ em dạy thêm Anh văn cho chị ấy đấy ... vì gia đình chị chuẩn bị đi Mỹ mà ... Anh Toàn hổng biết chứ, học trò của mẹ em toàn là thứ dử không đó nha ... Hải quan phi trường với Công an phi cảng đó ...
Thấy tôi nhìn cô như chờ đợi ... Thi tiếp luôn:
-Bọn chúng nó làm việc ngoài đó mà ngu như bò, tiếng Anh như tiếng Em nên giờ nghĩ phải đến nhà em học ... hi hi hi ... mẹ em lấy tiền công cao lắm vì tụi nó ăn hối lộ giàu mà ... hi hi hi .... hôm nay gần Tết mẹ cho tụi nó nghĩ ăn Tết rồi ...
Thấy Thi đang cao hứng tôi gạ chuyện ...
-Cô không sợ Hoàng A . sao ...
-Có gì đâu mà sợ chứ ... hơn nữa em nói là từ khi chị ấy chết em chưa từng thấy chỉ mà ...
-Nói vậy chỉ có Dì Lan thấy thôi hả ...
-Không, mẹ cũng không thấy thiệt đâu ... chỉ thấy trong mộng thôi hà ... Em nghe mẹ nói hình như phải là người khác phái và hạp tuổi như thế nào đó mới thấy được ...
Nghe Thi nói đến đây tự nhiên tôi cãm thấy có một luồng khí lạnh chạy trong xương sống và gai ốc lại nỗi lên ... Cũng vừa lúc bên ngoài có tiếng của Dì Lan ...
-Hai đứa ra uống trà đi ...
Tiếng Dì Lan thật ngọt ngào, coi như tôi là người trong nhà từ lâu lắm, dù rằng tôi quen biết được Dì và Thi chỉ vỏn vẹn có 2 ngày ... Thi "dạ" đồng thời nói với tôi:
-Anh Toàn ra uống trà đi, em lau xong mớ chén nầy đã ...
Tôi bước trở ra ngoài ... Dì Lan đứng trước chiếc tủ ly, chắc Dì đang nghĩ cách chưng dọn một ít lể vật để đón Tết trên đó, vì tôi thấy trên bàn có 2 quả dưa hấu dán giấy hồng đơn, vài hộp mức, trà và hai chai rượu Martell ... thấy tôi Dì liền bảo:
-Cháu uống trà đi, trong bình đó, còn nóng uống cho ấm ...Dì bận tay chút ... có kẹo đậu phọng Dì để trong hộp, cứ tự nhiên nha, vì bỏ ra ngoài nó sẽ bị mềm ăn không ngon ... Dì cười nói tiếp ...
-Cháu thích kẹo đậu phọng lắm mà ...
Tôi lại sững sờ ... sao cái gì Dì cũng biết hết vậy ... quả là tôi thích loại kẹo nầy lắm ... Khi Mẹ tôi cúng đưa Ông Táo về trời, trong loại kẹo gọi là "thèo lèo *** chuột" vì được trộn lẫn nhiều thứ, tôi thường nhím hết kẹo đậu phọng đễ nhâm nhi ...
Tôi rót trà ra ly, nhấp một ngụm ... hương trà thơm phà vào mủi làm tôi cãm thấy thật dễ chịu ... uống hết ly trà tôi nhìn đồng hồ tay ... 7 giờ 20 phút ... ngoài trời đã tối và trên không văng vẳng có tiếng sấm gầm như muốn mưa ... tôi đứng dậy ...
-Thưa Dì, con xin phép đi về ...
Dì Lan quay lại ...
-Cháu chưa ăn kẹo, con Thi cũng chưa lên mà ....
-Dạ, con phải về rạp, hông thôi Cậu Ba con la ... con đi cũng lâu rồi, không biết tụi nhỏ chở kem kịp không nữa ...
-Ừ, cũng được ... Tết lên nhà Dì chơi nha ...
Tôi chưa kịp trả lời thì Thi cầm chiếc khăn vừa lau tay vừa chạy lên ...
-Anh Toàn về sớm vậy, ở chơi chút nữa đi ...
Một tiếng sét nổ đùng sau câu nói của Thi làm Dì Lan cười ...
-Thôi để nó về đi , không khéo lại mắc mưa giữa đường đó ...
-Tết lên nhà em chơi nha ...
Thi nhắc y lại lời Dì Lan lúc nảy ... tôi cười ...
-Ừ, nhưng chắc phải sau mấy cái mùng quá ... vì từ mùng 1 Tết tụi tôi thiệt là chạy khờ luôn đó ... nhưng tôi hứa rảnh lúc nào là chạy lên thăm Dì và Thi ngay ...
Thi như chợt nhớ ra ...
-Nghe nói phim Thủy Hữ hay lắm hả anh Toàn, cho vé em và mẹ đi xem đi ...
-Được mà, nhưng Dì và Thi muốn chừng nào đi ... Hay để qua Tết đi cho bớt người chút ... đi bây giờ chen lấn mệt lắm ...
-Thì tùy anh đi, lúc nào anh thấy tiện ... Thi trả lời ...
-Thôi về đi Toàn, không mưa đó ... - Dì Lan xen vào -...
Và khi tôi bật chống xe xuống đẩy ra ngoài, Thi ra trước mỡ cổng cho tôi thì Dì Lan đi gần tôi và n