cảnh tượng này thì càng đau đớn xót xa hơn, bà lao đến cướp chiếc kéo trong tay Đỗ Xảo Nguyệt: “Vậy thì để tôi chết đi, tôi chết đi để cho hai người được toại nguyện… tôi chết đi để tác thành cho hai người”.
Bỗng chốc, cả ba người chụm vào một chỗ, bên ngoài trời mưa càng to hơn, tiếng sấm sét kinh thiên động địa, nuốt chửng tất cả những tiếng ồn ào huyên náo. Trong khoảnh khắc tiếng sấm và ánh sét giao nhau, chiếc kéo đó đã cắm thẳng vào ngực Đỗ Xảo Nguyệt, ứng nghiệm giấc mơ của ông nội – hồn mà của cô đã quay lại, trên ngực còn cắm một chiếc kéo.
Nói thực lòng, bà nội lúc đầu đúng là muốn chết cho xong, hoặc là giết chết Đỗ Xảo Nguyệt, nhưng trong lúc tranh giành, bà nội cảm thấy, cái kéo đó chính là do cô tự mình đâm vào.
Ánh mắt Đỗ Xảo Nguyệt lướt qua bà nội, rồi dừng lại trên mặt ông nội, cô nói: “Nếu như em có gì nợ anh chị, bây giờ… không nợ nữa rồi…”
Đây là câu cuối cùng của Đỗ Xảo Nguyệt.
12
Nhân lúc trời còn chưa sáng, ông nội đã giấu xác Đỗ Xảo Nguyệt ở trong hầm phía sau núi, trong đó là để chứa khoai lang, mỗi nhà đều có một căn hầm biệt lập, cho nên giấu xác ở trong đó, chỉ cần mình không để lộ manh mối, thông thường, mọi người sẽ không phát hiện ra được.
Giết người phải đền mạng, đây là đạo lý mà đứa trẻ ba tuổi cũng biết, mặc dù cái chết của Đỗ Xảo Nguyệt là một sự cố, nhưng nếu truy cứu, ông nội và bà nội cũng khó mà tránh khỏi trách nhiệm, cho nên, họ buộc phải giấu kỹ xác cô, không để bất cứ ai biết.
Vương Đại Sơn đến hỏi mấy lần, một người đàn ông cao to, đến trước mặt ông nội khóc lóc như thể một đứa trẻ, ông cũng thấy xót xa, nhưng đành nhẫn tâm đuổi anh ta về. Đúng vậy, không có ai nghi ngờ Đỗ Xảo Nguyệt chết ở trong nhà, cho dù có người nghi ngờ đối với việc cô ta mất tích, vậy thì cũng chỉ liên quan đến Vương Đại Sơn, dù sao thì cũng là người biến mất khỏi nhà anh ta. Vương Đại Sơn cũng không biết phải giải thích thế nào, không những bị mất vợ, còn trở thành người bị oan.
Khoảng thời gian lúc Đỗ Xảo Nguyệt mới mất, bà nội thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy Đỗ Xảo Nguyệt đến đòi bà đền mạng, hơn nữa, giữa bà và ông nội có một thứ ngăn cách không nói được thành lời, ngày tháng cứ thế lặng lẽ trôi qua, cho đến tận khi bác trai sinh ra, trong nhà mới bắt đầu có chút sinh khí, nhưng chẳng được bao lâu, khi bác trai còn chưa đầy một tuổi đã bị chết yểu, tiếp đó, những đứa con sinh ra sau này đều chết đi một cách ly kỳ, không có ai sống được quá một tuổi, cho đến tận khi bố tôi sinh ra, bà nội mới ý thức được rằng, rất có thể chính là hồn mà Đỗ Xảo Nguyệt đang báo thù, thế là bén thương lượng với ông nội, di dời hài cốt của cô ta xuống giếng ở sau vườn, rồi lấp kín cái giếng đó, để nhốt chặt hồn mà của Đỗ Xảo Nguyệt, để cô ta không thể tác oai tác quái được nữa.
Cũng không biết mệnh của bố tôi tốt hay là hồn mà của Đỗ Xảo Nguyệt đã thực sự bị nhốt chặt, bố tôi không xảy ra bất cứ sự cố nào, thậm chí còn chẳng bị một cơn bệnh nào, sống thật khỏe mạnh. Cục đá nặng đè lên con tim bà nội cuối cùng cũng đã đặt được xuống. Cú tưởng rằng bi kịch đến đây là chấm dứt, thật không ngờ ông nội đột nhiên mất tích năm bố tôi nằm tuổi.
Ông nội ra khỏi nhà sau khi ăn trưa xong, đi đến thôn bên cạnh chiếu phim, trước khi đi ông còn ôm bố tôi, nâng lên cao xoay mấy vòng, trìu mến hỏi bố tôi muốn ăn gì để ông mang về cho, không hề có điềm báo trước, nhưng lần này ông nội tôi đi và không bao giờ trở lại, bà nội chạy dáo dác khắp thôn tìm kiếm, nhưng không có ai nhìn thấy ông.
Ông nội đã mất tích một cách kỳ lạ như vậy đấy, mất tích liền ba năm.
Một đêm, bà nội nằm mơ, thấy ông nội trong cái giếng phía sân sau, toàn thân bị dầm trong nước giếng, chỉ lộ ra cái đầu, mắt ông trợn rất to, không có lòng đen, chỉ toàn lòng trắng. Bà nội bị tỉnh giấc bởi tiếng kêu gào của bố, thì ra bố cũng mơ một giấc mơ y như vậy, bố cũng mơ thấy ông nội trong cái giếng ở sân sau.
Sáng sớm hôm sau, bà nội bèn nhờ người đưa tin gọi ông cậu đến, khóc lóc bảo ông cậu mở giếng ra, ông cậu không tin, nhưng ông cũng không làm trái ý bà nội được, tối hôm đó bèn mở giếng ra.
Cái giếng đó đã bị bịt kín tám năm rồi, ông nội sao có thể ở bên trong đó chứ?
Nhưng quả thực là, ông cậu đã vớt được ông nội ra từ trong giếng, toàn thân ông còn chưa bị thối rữa, chứng tỏ thời gian ông chết ở trong giếng chắc chưa lâu.
Hơn nữa, cái áo ông mặc trên người chính là chiếc áo sơ mi dính đầy máu tươi đó, nó đã từng quấn chặt thân thể của bác gái, hiện giờ nó lại được mặc lên người ông nội.
Bà nội vừa nhìn thấy đã ngất lịm.
Chẳng ai biết được năm đó ông nội đã mất tích ra sao, càng không biết tại sao sau khi ông mất tích ba năm lại chết một cách hết sức ly kỳ trong cái giếng đã được bịt kín tám năm rồi.
Có lẽ… Đỗ Xảo Nguyệt biết!
******
Kiếp nạn trời định Chương 2
CHƯƠNG 2
CHO TÔI MƯỢN CHIẾC CƯA CÓ THỂ XẺ XÁC NGƯỜI
Khi trời vẫn còn chưa sáng, xung quanh tối đen như mực đến độ giơ tay lên cũng không nhìn thấy ngón, một mùi thối rữa, hôi thối tràn ngập khắp không khí, khiến ta ngạt thở.
Tôi dựa vào bức tường thô ráp ẩm ướt mọc đầy rêu, lo lắng sợ hãi bước về phía trước, mặc dù tôi bước đi cẩn thận giống như đang giẫm lên mìn, nhưng vẫn giẫm phải thứ gì đó mềm mềm, thứ đó sau khi bị tôi làm kinh động bèn bắt đầu nhúc nhích, phát ra tiếng kêu chít chít.
Thỉnh thoảng có gì đó bay qua đầu, đập đập đôi cánh, tôi đoán đó là dơi. Không biết đó có phải là dơi hút máu vẫn được nhắc tới trong truyền thuyết hay không, tôi hơi hoảng sợ, còn không dám thở mạnh, cố gắng mở thật to mắt giữa màn đêm đen kịt.
Tôi không biết mình đang tìm kiếm thứ gì, hay là đang trốn tránh cái gì. Tôi cũng không biết đây là đâu, nhưng dường như có một thứ âm thanh ngầm nào đó đang nói với tôi, đây là một con đường buộc phải chạy qua, tôi buộc phải đi từ đây ra ngoài, mới có thể tìm thấy thứ mà tôi muốn tìm, hoặc mới có thể tránh né được th