ể đọc. Ông Hugh Wilson Di tặng lại Phần chứa đựng trong cái quách này cho ông Stephen Terrill Người đã giúp ông có được những giây phút vui thích! - Úi chà! - Peter la lên. Cậu nghĩ cái gì trong đây? - Có thể có 1 cái gì đó quý giá? 2 cậu mở nắp ra, nắp khá nặng. Khi mở được 1 nữa, Peter la lên và thả nắp ra. Nắp rơi xuống gây tiếng đục. - Cậu có nhìn thấy giống mình không? - Có - Bob nói. 1 bộ xương. - 1 bộ xương trắng bóc, bóng nhẵn, sáng lên và đang nhăn cười với bọn mình. - Chắc là cha Wilson để lại bộ xương của ông cho Terrill để cám ơn về những giây phút thích thú? ý nghĩ kỳ lạ quá. Phải mở hộp ra lại để chụp hình. Peter không hứng thú lắm. Bob phải nhắc lại cho cậu rằng bộ xương không thể hại ai cả. Thế là 2 cậu mở nắp ra lại và Bob chụp hình. Bob tin chắc là Hannibal sẽ hài lòng. Trong khi Bob cho quay cuốn phim về và lắp bóng đèn flash khác, Peter đến gần cửa số. - Này - cậu nói, trời sắp tối rồi. - Chắc là mặt trời không nhìn đồng hồ. Bob chạy ra cửa sổ, Peter nói đúng. Mặt trời đang biến mất sau ngọn núi. Trời đang tối dần. - Mình quên - Bob la lên. Trong vực hẻm, trời luôn tối sớm hơn. - Ta chuồn thôi - Peter trả lời. Mình không muốn ở lại đây trong bóng tối chút nào. 2 cậu bước ra thư viện, ra ngoài hành lang. Ở mỗi hành lang, có 1 cầu thang. 2 cậu không nhớ mình lên từ cầu thang nào. - Đi cầu thang này đi - Peter đề nghị. 2 cậu xuống 1 tầng lầu. Trời tối đi nhanh chóng. Cầu thang không xuống tiếp nữa. 2 cậu chạy bên này bên kia. Cuối cùng 2 cậu tìm ra 1 cánh cửa, mở ra thấy 1 cầu thang xoáy trôn ốc nhỏ. - Bọn mình không phải lên từ ngã này - Bob la lên, có lẽ nên trở lên tầng 1 lại. - Cầu thang này đi xuống, bọn mình cũng thế, Peter đáp. Phài nhanh lên Ngay khi 2 cậu vừa mới thả cánh cửa, nó tự đóng lại tức thì dưới tác động của 1 lò xọ 2 cậu ở lại trong bóng tối tuyệt đối. - Lên trở lại đi - Bob thấy hơi khó chịu, quyết định. Mình không thích bóng tối như thế này. Mình không nhìn thấy cậu. - Mình cũng thế. Không phải là thiệt thòi gì lớn lắm... nhưng thôi ta cứ trở lên đi. 2 cậu mò đường trở lên. Bob nắm lấy tay cầm cánh cửa và thử xoay. Cánh cửa kẹt cứng. - Chắc là cửa tự động đóng lại từ phía bên này. Bob nói và cố gắng giữ bình tĩnh. Dù có thích hay không, bọn mình phải đi xuống. - Phải chi có chút ánh sáng, Peter đáp. à, mà đầu óc mình để đâu vậy? Có đèn pin mà! - Vậy thì bật lên đi. Mình có cảm giác màu đen càng lúc càng đen hơn. - Mình nhầm rồi, Peter nói bằng 1 giọng không vững tâm. Mình không có đèn pin. Chắc là mình để quên trên cái quách rồi. - May quá! - Bob nói mỉa. Còn mình thì làm vỡ đèn lúc cái bộ áo giáp kia lao xuống đầu mình! - Cậu có chắc nó bị vở không? - đưa mình xem nào. Suốt 1 phút, Peter nện 1 trận đòn dữ dội cho cái đèn pin. Cuối cùng nó phát được ánh sáng yếu ớt. - Công tắc xấu - Peter bình luận. Nó không sáng hơn đèn cầy. Còn hơn là không có. Đi thôi. 2 cậu đi xuống cầu thang nhanh hơn. Peter rọi đường bằng cây đèn pin không chiếu sáng được bao nhiêu. Đến lúc không còn bậc thềm nữa, 2 cậu nghĩ rằng có lẽ đã xuống đến tầng trệt rồi. 2 cậu đang ở trong 1 căn phòng vuông nhỏ, có 2 cánh cửa. Sẽ mở thử cửa nào đây? 2 cậu vẫn còn đang phân vân, thì Peter nắm lấy cánh tay Bob. - Nghe này. Cậu có nghe thấy không? Bob lắng nghe. Đâu đó có tiếng cây đàn orgue. Tiếng orgue rất kỳ lạ, rên rĩ và hổn hển... có lẽ là cây đàn orgue trong phòng chiếu! Bob nhận thấy mình đã đạt đến tình trạng hết sức căng thẳng mà Hannibal đã nói đến. - Tiếng nhạc từ chỗ này - Peter thì thầm và chỉ 1 trong 2 cánh cửa. - Vậy thì ta hãy chuồn ngã này - Bob trả lời và chỉ cánh cửa kia. - Không - Peter đáp. Vì cậy đán Orgue nằm trong phòng chiếu và phòng chiếu gần cửa ra. Nếu bọn mình đi hướng khác, bọn mình có thể bị lạc đường hoàn toàn. Thà vậy còn hơn là bị lạc. Peter cương quyết mở cánh cửa do cậu chọn và bước vào 1 chỗ giống như tiền sảnh tối tăm. Bob đi theo nắm tay bạn. 2 cậu càng tiến tới, càng nghe tiếng nhạc rõ hơn, tuy nhiên tiếng nhạc vẫn kỳ lạ như thế, đầy tiếng than khóc và kêu rên. Bob bước lên vì Peter kéo cậu về phía trước, nhưng cậu càng lại gần tiếng nhạc, sự căng thẳng của cậu càng gia tăng. Cuối cùng, Peter đầy 1 cánh cửa và 2 thám tử vào trong phòng chiếu. ánh sáng yêu ớt của đèn pin cho phép nhìn được lưng tựa xủa ghế. Ở cuối phòng, phía cây đàn orgue, 1 cái gì đó giống như bong bóng màu xanh đang lơ lững giữa không khí và hơi óng ánh 1 chút, trong khi cây đàn orgue phát ra tiếng thở dài cọt kẹt của nó. - Ma Xanh! - Bob thở hổn hển nói. Khi đó sự căng thẳng cực độ của cậu biến thành cơn hoảng loạn thuần tuý, y như Hannibal đã mong đợi. 2 thám tử phi nước đại qua căn phòng, về hướng cửa ra. Peter đẩy cánh cửa. 2 cậu ra phòng Tiếng Vang. Không phân vân 1 giây, 2 cậu lao ra cửa lớn, vẫn còn mở, và chạy ra sân hiên. Nhưng do có dụng cụ chỉnh hình đeo ở chân. Bob vẫn còn hơi lê chân. Ngón chân cậu đụng phải 1 tấm đan hơi nhô lên, rồi cậu nằm dài trên 1 đống lá khô do gió tích tụ lại ở 1 góc sân hiên. Cậu tìm cách ẩn núp ngay vào đám lá. Tuy nhiên, Peter không nhìn thấy gì cả và vẫn tiếp tục chạy trốn. Dưới đống lá, Bob thở hổn hển như 1 cái máy hơi, còn tim cậu đập mạnh hơn cả 1 cái máy nén. Khi cậu phát hiện về tiếng ồn mà cậu gây ra, cậu nín thờ, rồi trong sự im lặng tiếp theo sau, cậu nghe tiếng con Ma Xanh đi tìm cậu, bằng những bước chân lén lút, bằng cách lướt ngắn hầu như không thể nhận thấy được. Và con Ma ấy, nó cũng thở! Nó thở hổn hển không đều, nghe ran và rùng rợn.
Chương 13 Biểu tượng của ba thám tử - Rồi chuyện gì xảy ra sau khi con Ma Xanh chạm vào vai cậu, hả Bob? Chính Hannibal vừa đặt ra câu hỏi này. Sau 3 ngày, lần đầu tiên, 3 cậu mới tập họp lại được ở bộ chỉ huỵ Thật vậy, Peter đã cùng cha mẹ đi thăm lâu đài mấy người em họ Ở San Franciscọ Bob đã bị quá tải công việc, vì 1 phụ tá thư viện khác bị bệnh, còn Hannibal đã dành thời gian chữa cho cái chân và đọc sách. - Sao, Hannibal hỏi lại, chuyện gì xảy ra? Dường như Bob không muốn kể tiếp câu chuyện lắm. - ý cậu nói: chuyện gì xảy ra sau khi mình la lên hả? - Phải. - Sao cậu không hỏi Peter đỉ Cậu ấy cũng có mặt ở đó. - Được, Peter ơi, chuyện gì xảy ra? - Khi nhận thấy rằng Bob không còn chạy theo mình nữa, mình quay lại tìm Bob. Cậu ấy đang nằm trong đống lá khô, nên mình nắm