ói ‘Đi lên’, nhất thời có chút hoảng hốt.
Tứ Phương chỉ chỉ phía trước, “Em xem, có một vũng nước, anh cõng em đi qua.”
Lại Văn hướng theo tay anh chỉ , quả nhiên, một vũng nước rất lớn , xem ra tối hôm qua mưa rất lớn.
Lại Văn nhu thuận dựa vào phía sau lưng Tứ Phương,
Tứ Phương cởi giầy, xăn ống quần, cõng Lại Văn đi qua vũng nước bẩn .
Đến cửa hàng bán hoa, Tứ Phương giải thích lại những thiết kế của cô trước kia , cô bé người làm trong quán nhìn thấy cô thì cực kỳ vui vẻ, không ngừng nói chuyện với cô , nhưng cô lại mơ mơ hồ hồ , đối đáp chỉ có lệ .
Ở cửa hàng bán hoa một lúc lâu , Tứ Phương lại đưa cô đi xem phim. Trong rạp chiếu phim, Lại Văn tựa vào vai Tứ Phương , trong lòng không yên, đến cuối phim cô cũng không rõ nội dung phim như thế nào , thậm chí tên phim cũng không nhớ rõ .
Buổi chiều trên đường về nhà, Tứ Phương đột nhiên ôm cô vào lòng, dùng ống tay áo miệng mũi cô lại , Lại Văn không biết anh làm sao , định lấy tay gạt ra .
“Ngoan, đợi chút, chỗ này nhiều bụi .” Tứ Phương dỗ cô .
Lại Văn lúc này mới phát hiện phía trước là phần đường mới sửa , bụi đất mù mịt .
Đợi đến buổi tối khi hai người nằm trên giường, Tứ Phương hôn trán cô hỏi , “Cả ngày hôm nay anh thấy em có vẻ lo lắng , có thể nói cho anh biết em đang suy nghĩ gì hay không?”
Lại Văn không biết nên nói cho anh hay không, có thể nói cho anh biết cô đã nhớ tới Hà Toa Toa sao ? tiếp theo cô có thể nhớ tới cái khác sao? Nếu không thì nên làm sao bây giờ? Anh có thể thất vọng hay không?
Lại Văn tiến vào trong lòng anh, quay người đưa lưng về phía anh , chiếp chiếp nói, “Không có gì ,em muốn ngủ.”
Tứ Phương vuốt đầu cô , “Đừng tạo áp lực cho mình , có một số việc có thể từ từ nhớ lại , không cần gấp gáp, cũng không cần phải để tâm vào những chuyện vụn vặt, biết không?”
“ừ ” Lại Văn gật đầu, nhịn không được muốn rơi nước mắt.
“Muốn ngủ sao?”
“ừ “
Tứ Phương ôm sát cô , thân thể hai người kề sát nhau, như không thể hòa vào cùng nhau , “Vậy ngủ đi, bảo bối.”
Lại Văn lẳng lặng nằm ở trong lòng Tứ Phương, cử động cũng không dám, sợ kinh động đến Tứ Phương. Kỳ thật Lại Văn một chút buồn ngủ cũng không có, cô đưa lưng về phía anh , mắt mở to nhìn bóng đêm mênh mang ngoài cửa sổ.
Có lẽ trong đêm tối yên tĩnh, cảm giác con người mới có thể nhạy cảm đến vậy . Lại Văn một chút một chút nhớ lại hình ảnh thoáng hiện lúc sáng, giống như thước phim quay chậm , hình ảnh không ngừng hiện lên lại vụt tắt . một hình ảnh hiện lên , một hình ảnh khác lại từ từ xuất hiện , không ngừng bổ sung, không ngừng phong phú, không ngừng xác thực.
Hình ảnh trong đầu hiện lên càng lúc càng nhiều, Lại Văn càng cảm thấy khó chịu, cô muốn động đậy , muốn dựa vào một góc nào đó , chậm rãi cân nhắc những ký ức dần dần hiện lên này , nhưng không được, cô không thể động đậy , Tứ Phương đang ngủ, cô không thể đánh thức anh , cô bây giờ thật không biết nên đối mặt với Tứ Phương như thế nào.
Nước mắt như hạt trân châu, từng giọt từng giọt làm ướt gối đầu phía dưới.
Tứ Phương trong lúc ngủ mơ cảm giác trong ngực không yên , anh đột nhiên mở mắt, Lại Văn trong lòng đã không còn , anh đang ôm một cái gối đầu.
Đầu Tứ Phương như ong… ong lên Lại Văn đâu? Lại Văn đi đâu rồi ?
Anh nhảy dựng lên, mở cửa phòng ngủ, đảo mắt tìm một vòng , trong phòng ngủ không có.
Ra khỏi phòng ngủ, chạy đến phòng khách bên kia, không có, vẫn không có.
Đúng lúc này, Tứ Phương nghe thấy tiếng “cốp cốp ” từ bên kia ban công truyền đến.
Anh vội vàng chạy đến ban công, dưới ánh trăng nhu hòa, anh đã thấy Lại Văn, chỉ là cô đang ngồi co quắt ở dưới đất, không ngừng đập đầu vào lan can, phát ra mấy tiếng “cốp cốp” nghe thật chói tai
Tứ Phương nhất thời thống khổ không thôi , thân thể giống như bị người đâm mấy nhát dao , đau như muốn hủy diệt mọi thứ .
Tứ Phương giống như người điên bước lên ôm lấy cổ Lại Văn, “Cục cưng, em làm sao vậy? Em là muốn anh chết sao?”
Lại Văn nghe thấy tiếng Tứ Phương, rốt cuộc nhẫn chịu không nổi, gào khóc.
Cô dùng hết sức để khóc , khóc đến khàn cả giọng, nước mắt chảy xuống không ngừng .
Tứ Phương quay Lại Văn lại , lúc này anh mới thấy trên mặt Lại Văn đã loang lổ vết máu, trái tim Tứ Phương đau đớn ,anh cảm thấy chính mình sắp thở không nổi nữa , nước mắt cũng không kìm nén nổi .
Anh ôm cô vào trong lòng, không ngừng vuốt ve phía sau lưng cô , hôn môi cô, trấn an cô ”Bảo bối, em làm sao vậy? Nói cho anh biết được không? anh van cầu em” anh không kiềm chế được , nức nở cầu xin ”Van cầu em , xin em …”
Lại Văn mông lung ngẩng đầu lên, cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh tuấn Tứ Phương, cô muốn mở miệng nói cái gì đó, lại chỉ rơi lệ .
Tứ Phương nắm lấy tay cô , đặt ở bên miệng hôn, “Cục cưng, đừng sợ, cũng đừng lo lắng, mọi chuyện trước kia không nhớ lại cũng không sao , anh dù có chết cũng không muốn nhìn thấy em tra tấn chính mình như vậy “
Lại Văn nghe anh nói, cúi đầu, cô nức nở nói, “Tứ Phương, em nhớ ra rồi, em đã nhớ lại mọi thứ ,em không thể tha thứ cho mình, em vì sao lại làm như vậy chứ ? Anh khổ sở như vậy , vất vả như vậy , sao số anh kém như vậy, sao lại gặp phải em chứ” nhớ thời gian trước kia , thái độ cô đối với anh , kháng cự với anh, cô khổ sở đến đau lòng .
Nếu trước đây, Lại Văn khôi phục trí nhớ, Tứ Phương nhất định sẽ rất vui, nhưng hiện tại anh quá đau lòng, để Lại Văn tra tấn bản thân như vậy, còn không bằng để cô cứ mơ hồ như thế , chỉ cần anh vẫn yêu cô, sủng ái cô là được .
Nắm lấy hai vai cô, để cô đối diện mình, anh gằn từng tiếng nói, “lời anh nói bây giờ em phải nhớ kỹ: nếu không có em, cuộc sống của anh sẽ không có ý nghĩa, em có thể ở bên anh , chính là lớn nhất hạnh phúc của anh , nếu có thể làm cho em sống vui vẻ ,hạnh phúc , anh trả giá mọi thứ c