ớc ngoài của nó, ở nước ngoài hai đứa thường ăn gì vậy?”
“Chúng cháu…” Lâm Tử Mạch đột nhiên không biết nói như thế nào, đành phải kiên trì nói: “Anh Âu Dương không thích ăn cơm Tây, chỉ thích đồ ăn Trung Quốc, chúng cháu, bình thường chỉ cần có thời gian, thì chính cháu sẽ nấu cho anh ấy ăn ạ.”
Đây đúng là thói quen của Âu Dương Thành, mấy năm ở bên Âu Dương Thành, cô dần dần hiểu được sở thích của anh, và vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
“Ồ, cháu cũng biết nấu ăn sao?” Mẹ Âu Dương có vẻ thực ngạc nhiên, quay đầu lại liếc nhìn Lâm Tử Mạch một cái, lộ ra một nụ cười hòa ái rồi quay người lại, nói: “Bây giờ những cô gái có thể nấu ăn không nhiều lắm, có điều bác vẫn hy vọng A Thành có được một người bạn gái có thể chăm sóc nó, như cháu là tốt rồi. Khó trách A Thành không để bác gặp cháu, chỉ sợ bác gây áp lực cho cháu, khi đó bác nói muốn đến trường học thăm nó, nó còn không chịu, nói là đang ở cùng cháu nên không tiện.”
Bàn tay đang rửa thịt của Lâm Tử Mạch đột nhiên run rẩy, nhưng rất nhanh đã trấn định nói: “Nhất định là anh ấy muốn bác ở cùng bác trai rồi, thật ra không có cái gì không tiện đâu ạ.”
Mẹ Âu Dương nghe vậy, quay đầu cười cười với Lâm Tử Mạch: “Ha ha, cháu không cần ngượng ngùng, chuyện của người trẻ tuổi các cháu bác đều biết cả, bác có thể hiểu được.” Tuy rằng nụ cười trên mặt mẹ Âu Dương ngày càng chân thật và ấm áp hơn, nhưng Lâm Tử Mạch lại có cảm giác ngày càng lạnh lẽo. Rõ ràng đã là mùa hè, nhưng cô động tay vào nước lại thấy lạnh như băng giống những ngày đông giá rét, Lâm Tử Mạch máy móc hướng về phía miếng thịt kia, đột nhiên cảm thấy đóng giả làm Trình Tử chính là một chuyện thống khổ nhất.
“A Tử, cháu thái hành ra đi.” Mẹ Âu Dương đặt đĩa thịt xào cà tím lên bàn, đồng thời dặn Lâm Tử Mạch.
Lâm Tử Mạch cầm lấy vài củ hành. Đặt lên thớt, cắt hết gốc rễ đi, cắt thành vài đoạn, hành cắt đủ dài vừa ăn, sau đó bỏ vào đĩa gia vị thịt hầm của mẹ Âu Dương.
Mẹ Âu Dương nhận lấy, nhìn thoáng qua, tán thưởng cười cười: “Trước đây A Thành thực phiền phức, nó không thích ăn hành, gừng, tỏi, khi ăn cơm không bao giờ đụng vào những thứ này. Bố nó nói bao nhiêu lần rồi mà không sửa, nhưng nấu ăn mà không có những thứ này thì sẽ không còn hương vị nữa, cho nên lần nào bác cũng cắt chúng thật to để nó tránh ăn nhầm.”
Lâm Tử Mạch khẽ cười nói: “Cháu cũng mất một thời gian mới biết được đó ạ.”
Hai người tiếp tục thu xếp, Lâm Tử Mạch cũng phụ một tay, làm món giá đỗ xào. Mẹ Lâm Tử Mạch từng nói với cô, xào giá đỗ thật ra cũng có điều giống với thực tế, phải biết rằng mình cần thời gian bao lâu, phải biết quyết đoán phán đoán thời cơ nào là tốt nhất. Mẹ xào giá đỗ không ngon bằng bố, là bởi vì mẹ luôn lo lắng thời gian chưa đủ, giá đỗ chưa chín, nhưng cuối cùng lại xào quá chín. Ban đầu, Lâm Tử Mạch cũng giống mẹ, luôn lo được lo mất, do dự, thiếu quyết đoán, không phải không quen xào giá đỗ, mà là sợ nó quá chín. Có điều trải qua nhiều năm, Lâm Tử Mạch cuối cùng cũng có thể giống bố mình, đã biết được mình muốn cái gì. Bỏ thêm gừng vào, Lâm Tử Mạch lại rắc hạt tiêu lên đó.
“A Thành không ăn hạt tiêu!” Mẹ Âu Dương vội vàng la lên.
Lâm Tử Mạch kinh ngạc một chút, bật cười thốt lên: “Nhưng trước kia cháu đã làm những món có hạt tiêu và anh ấy rất thích ăn ạ…”
“Mẹ, bây giờ con ăn được hạt tiêu.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói thản nhiên. Lâm Tử Mạch quay đầu nhìn, Âu Dương Thành miễn cưỡng dựa lưng ở cửa phòng bếp, nói chuyện mà không có chút để ý nào. Anh đã thay quần áo, mặc một chiếc áo T-shirt trắng ở nhà, quần màu đen, mái tóc cứng dựng lên, mặc dù có chút rối loạn, nhưng lại mang theo một khí chất đặc biệt mê người.
******
Chương 7: Gặp lại trong quá khứ (4)
Lúc ăn tối, Âu Dương Thành quả thực không ghét bỏ món giá đỗ hơi cay đó, thật ra cũng chỉ thêm chút vị cay thôi mà, vẫn giữ lại được hương vị.
Không biết Âu Dương Thành đã phải vượt qua thế giới trong bóng tối bao lâu rồi, gần như anh đã quen với cuộc sống trong bóng tối đó. Ăn cơm, gắp rau, động tác của anh mặc dù hơi chậm một chút, nhưng vẫn có thể tự mình làm. Lâm Tử Mạch yên lặng nhặt hành, gừng, tỏi ra, đặt ở một bên, để tránh anh gắp nhầm, Mẹ Âu Dương nhìn về phía cô gật đầu cười tán thưởng. Ăn xong, Lâm Tử Mạch chủ động dọn đồ ăn, mẹ Âu Dương muốn ngăn cô, Âu Dương Thành lại nói: “Để cô ấy làm cũng được mẹ ạ.” Mẹ Âu Dương cũng không ngăn cản nữa.
Mặc dù nhà Âu Dương có bảo mẫu, nhưng mẹ Âu Dương vẫn muốn đích thân chăm sóc người nhà, ăn, mặc, ở, đi lại đều là tự tay bà để ý. Sau đó chỉ vì bà không thể chăm sóc cả cho chồng và cho con, nên mới tìm cô Vương chăm sóc Âu Dương Thành. Những chuyện đó Âu Dương Thành đã từng nói với cô rồi, cô cũng từng vui đùa hỏi Âu Dương Thành, người hiền lành như cô, có phù hợp với tiêu chuẩn tuyển con dâu của mẹ anh không. Khi đó Âu Dương Thành trầm mặc thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời cô.
Dọn xong tất cả mọi thứ, lại cho Tiểu Cáp ăn, Lâm Tử Mạch mới đi ra từ phòng bếp, lúc này Âu Dương Thành và mẹ mình đang xem TV. Mẹ Âu Dương thực nhiệt tình kéo Lâm Tử Mạch ngồi xuống bên cạnh mình, ba người vừa trò chuyện vừa xem TV. Mẹ Âu Dương hỏi rất nhiều chuyện về khoảng thời gian Trình Tử và Âu Dương Thành còn học ở Mỹ, Âu Dương Thành lại không chịu trả lời, đều là Lâm Tử Mạch thực vất vả mới đáp lại được, sau đó Âu Dương Thành mới khéo léo chuyển chủ đề. Lâm Tử Mạch vẫn biết ở trước mặt mẹ của bạn trai mà cô lại thân thiết với con trai bà thì không khôn ngoan, nhưng hai người không đủ thân thiết thì bà cũng thấy lo lắng. Có lẽ Âu Dương Thành rất nghi ngờ cô, không chịu quan tâm đến cô, cô lại không thể luôn chủ động được, để tránh mẹ Âu Dương lại càng hoài nghi hơn. Mười giờ, mẹ Âu Dương đứng dậy rời đi, Lâm Tử Mạch liền chuyển kênh truyền hình trung ương. Nhiều năm như vậy mà Âu Dương Thành vẫn có thói quen xem tin tức, năm 2000 chắc là anh vẫn c