nh nói xem, nếu mẹ anh lại gọi điện đến muốn Trình Tử báo cáo tình trạng của anh thì làm sao bây giờ? Nghe anh và mẹ mình nói chuyện thì khẳng định bên cạnh anh không có nhân viên hộ lý, cái chị Trình Tử kia có lẽ cũng không trở về. Anh chọn người mới gặp là em đây có thể đóng giả làm Trình Tử, nguyên nhân căn bản chính là trừ bỏ em, trong một thời gian ngắn khẳng định là anh không tìm được người nào thích hợp như em đâu.” Lâm Tử Mạch dừng một chút, nhìn thoáng qua Âu Dương Thành đang lắng nghe mình, tiếp tục nói: “Vì vậy em cho rằng, mình cần phải giúp hoàng tử ếch, em chính là người được ông trời gửi xuống, là công chúa giáng trần để cứu giúp anh đó!”
Lời nói của cô là trêu đùa nhưng giọng điệu lại thật sự nghiêm túc, giống như những điều này chính là sự thật. Âu Dương Thành không nhịn được khẽ cong khóe miệng. Lâm Tử Mạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Âu Dương Thành, thấy anh bật cười, không khỏi thất thần. Bảy năm trước, Âu Dương Thành quả nhiên còn chưa đánh mất nụ cười của mình. Có vẻ như Âu Dương Thành đã sớm nghĩ đến Lâm Tử Mạch sẽ tìm lý do này, hoặc là cũng đã sớm lo lắng đến vấn đề này, cho nên vẫn chưa suy tư, liền gật đầu. Nhưng anh cũng có điều kiện: “Cô có thể ở nhà tôi, nhưng cô chỉ cần phụ trách nhận điện thoại của mẹ tôi, quét tước vệ sinh và chuẩn bị ba bữa, tôi sẽ trả lương cho cô. Những việc khác cô không cần quan tâm. Hơn nữa, cô chỉ có thể ở lại nửa tháng, nửa tháng sau, tôi sẽ nói với mẹ là Trình Tử đã trở về Mỹ, đến lúc đó cô phải rời đi.”
Lâm Tử Mạch không chút suy nghĩ, lập tức đáp ứng. Trước tiên cứ ở lại đã, chuyện khác thì từ từ tính tiếp, lại nói, cô chỉ muốn chăm sóc anh thôi, những chuyện bí mật vẫn có thể làm được. Tiểu Cáp ở bên cạnh kêu một tiếng, giống như muốn nhắc nhở Lâm Tử Mạch không được quên nó. Lâm Tử Mạch nhìn nhìn Tiểu Cáp, kỳ quái, vì sao năm 2000 Âu Dương Thành cũng không nuôi Tiểu Cáp. Ôm lấy Tiểu Cáp, cô nhẹ nhàng nói với Âu Dương Thành: “Còn có chú chó nhỏ Tiểu Cáp của em nữa, có thể cùng sống ở đó không?”
Âu Dương Thành vẫn thực thích Tiểu Cáp, có lẽ không ghét chó đâu. Nhưng lúc này lại nhìn thấy anh không có nửa điểm thích thú gì với Tiểu Cáp, lạnh lùng nói: “Chính cô xử lý, cam đoan nó chú ý vệ sinh.”
Lâm Tử Mạch gật gật đầu nói: “Em cam đoan, Tiểu Cáp sẽ thực chú ý vệ sinh.” Âu Dương Thành không nói nữa, đứng dậy hướng về Minh Thành Cảnh Uyển mà đi, Lâm Tử Mạch ôm lấy Tiểu Cáp, vội vàng đuổi theo.
Âu Dương Thành đi rất chậm, anh chỉ dựa vào trí nhớ để đi trên đoạn đường này, anh chính là muốn chứng minh, cho dù không nhìn thấy gì, anh cũng không phải là một người vô dụng. Anh hoàn toàn có thể tự đi bộ được, hơn nữa có thể thích ứng với thế giới đen tối này.
Cho tới bây giờ anh cũng không phải là một người yếu đuối, đối mặt với đôi mắt mù này, anh càng không phải. Anh là một người, giống như có thể chiến thắng bóng tối.
Lâm Tử Mạch có thể cảm thụ được sự quật cường của Âu Dương Thành, vài lần trên đường anh vấp phải hòn đá nhỏ, cô đều muốn đi lên nắm lấy tay anh, nhưng cô vẫn cố gắng nhịn xuống. Anh cho rằng mình có thể, cho nên cô cũng tin tưởng anh có thể làm được. Cô chỉ chậm rãi đi phía sau anh, không nói gì, cùng với anh, dùng nửa giờ, đi hết đoạn đường cần mười phút đi bộ.
Biệt thự đã ở trước mắt, anh thành công. Cô đứng sau anh nở nụ cười. Đến cửa, Lâm Tử Mạch nói: “Em sẽ mở cửa.”
Âu Dương Thành không phản đối, Lâm Tử Mạch liền tiến lên nhận lấy chìa khóa trong tay anh. Vừa đẩy cửa phòng ra, đã thấy một người bước ra từ trong bếp, tháo tạp dề trên người xuống, cười khanh khách nói với bọn họ: “Đã về rồi à, nhanh vậy sao?” Lâm Tử Mạch và Âu Dương Thành đều ngốc ngây ngẩn cả người.
******
Chương 6: Gặp lại trong quá khứ (3)
Lâm Tử Mạch từng nhìn thấy bức ảnh gia đình của Âu Dương Thành, nên chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là mẹ của Âu Dương Thành. Ông ngoại của Âu Dương Thành từng là tướng quân giỏi, bà ngoại lại là tiểu thư khuê các của dòng họ danh giá, trên người mẹ Âu Dương Thành có khí chất giỏi giang tướng môn hổ nữ, lại có đủ u nhã phong độ của người trí thức, hai loại khí chất này hoàn mỹ dung hợp trên người bà, bà đã gần năm mươi tuổi rồi nhưng thoạt nhìn thì thấy còn chưa đến bốn mươi tuổi. Mà lúc này, so với ảnh chụp vài năm sau, lại càng trẻ hơn. Âu Dương Thành ngây người một lát, nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây, không phải con đã nói là có Trình Tử chăm sóc con rồi, mẹ cứ ở lại Bắc Kinh chăm sóc bố con sao?”
Mẹ Âu Dương giận Âu Dương Thành liếc anh một cái, đi tới giữ chặt tay anh, trong mắt đã có chút ướt át, nhưng vẫn dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Đứa nhỏ này, xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, làm sao mẹ có thể yên tâm chứ.”
Âu Dương Thành thuận theo mẹ mình lôi kéo ngồi xuống ghế sô pha, mẹ Âu Dương cẩn thận kiểm tra anh từ trên xuống dưới, ôn nhu nói chuyện: “Tim của bố con không tốt, mẹ không dám nói cho ông ấy, mẹ chỉ nói là nhớ con nên muốn về đây thăm con. Con nói đi, con như thế này mẹ sao có thể yên tâm được chứ. Đến đây rồi mẹ mới biết, trong nhà không có một người hộ lý nào, cũng chỉ có cô Vương vừa rồi chạy tới giúp con chuẩn bị bữa tối. Cái gì cô ấy cũng nói cho mẹ biết rồi, mẹ gọi điện thoại cho con mà con lại lừa mẹ!”
Lâm Tử Mạch buông Tiểu Cáp ra, nhẹ nhàng đi đến đó, đứng ở một bên.”Mẹ!” Âu Dương Thành nói chuyện với mẹ không giống như nói với Lâm Tử Mạch, anh vỗ nhè nhẹ lên vai mẹ mình, dùng giọng điệu nhu hòa nói: “Mẹ vẫn nên trở về sớm để chăm sóc bố con đi ạ, con đã có Trình Tử rồi.”
“Trình Tử?” Bấy giờ mẹ Âu Dương mới nhớ tới Trình Tử, bà nhìn về phía Lâm Tử Mạch đang đứng bên cạnh.
Lại đứng lên kéo Lâm Tử Mạch ngồi xuống, mẹ Âu Dương đánh giá Lâm Tử Mạch, ánh mắt đối diện với cô nói: “Cháu chính là A Tử à!”
“Là cháu ạ, cháu chào bác gái.” Lâm Tử Mạch cười yếu ớt, tự nhiên hào phóng trả lời.
“Ừ, tốt.” Mẹ Âu Dương là một người tao nhã