nhíu mày, nhưng Lâm Tử Mạch không phát hiện ra, chỉ cúi đầu gọi Tiểu Cáp: “Tiểu Cáp, đi.”
Tiểu Cáp thực nghe lời cũng đến đó đi cùng đường với cô, lại nhảy lên ghế dựa bọn họ ngồi. Không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến cô trở về năm 2000, Lâm Tử Mạch cố gắng nhớ lại cảnh tượng trước khi mình đến đây. Nghĩ đến cái mặt đá trên vòng cổ của Tiểu Cáp phát ra ánh sáng, cô giống như bắt được cái gì. Ôm Tiểu Cáp lên đùi, Lâm Tử Mạch cầm mảnh đá màu trắng có hình bát giác lên, cũng không có gì kỳ quái, nhìn qua thấy nó vẫn bình thường. Có lẽ là vì động tác cô giúp Tiểu Cáp đeo vòng cổ? Lâm Tử Mạch vội vàng tháo vòng cổ của Tiểu Cáp ra, sau đó lại giúp nó đeo vào. Đợi một lát. Không có luồng sáng nào xuất hiện, Tiểu Cáp cũng vẫn chỉ nhỏ như vậy. Lại thử một lần, hai lần, rất nhiều lần nữa. Nhưng vẫn vậy, không có chuyện gì xảy ra. Cành liễu vô tội rủ bên hồ nhẹ nhàng lay động, Lâm Tử Mạch thở phào một cái. Chẳng lẽ, cô thật sự phải ở lại năm 2000 sao?
Nghiêng người nhìn Âu Dương Thành đang ngồi bên cạnh, anh lẳng lặng ngồi, thân mình hơi nghiêng về phía trước, hai chân tách ra, hai tay tùy ý giao nhau, khoát lên đầu gối, ngửa đầu lên, hai mắt giống như đang nhìn mặt hồ, lại giống như chỉ là nhìn không khí. Anh suy nghĩ cái gì vậy?
Lâm Tử Mạch cảm thấy rất đau lòng, cô chưa bao giờ biết, một người thành công, một người vĩ đại Âu Dương Thành cũng từng phải chịu suy sụp như thế này, tuy rằng biết tương lai anh sẽ trở thành một người khỏe mạnh, nhưng khi nhìn thấy anh kiên cường khi đôi mắt không thể nhìn thấy ánh sáng, cô vẫn không chịu được mà đau lòng.
Vậy mà vừa rồi cô còn muốn vứt bỏ anh để trở về, cho dù lúc này anh không biết cô, nhưng cô làm sao có thể bỏ mặc anh được chứ? Cô hẳn là cần ở lại chăm sóc anh! Lâm Tử Mạch cứ nhìn nửa khuôn mặt cô đơn của Âu Dương Thành như vậy, âm thầm nói với anh từ trong lòng: “Mấy ngày này, em nhất định phải chăm sóc anh chu đáo! Có lẽ trở về, chính là lúc em nên rời đi, nhưng em may mắn có được cơ hội này.” “Cơ hội mới, một lần nữa bắt đầu, em nhất định sẽ làm những gì tốt nhất, lưu lại kỷ niệm tốt đẹp cuối cùng!”
Âu Dương Thành có lẽ cảm giác được Lâm Tử Mạch đang nhìn mình chăm chú, anh nhẹ nhàng ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, khép hờ ánh mắt lại, nói: “Nói ra yêu cầu của cô đi.”
Lâm Tử Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Em có một vấn đề.”
Âu Dương Thành nhắm mắt lại, nói: “Tôi cũng chưa từng nói có thể trả lời vấn đề của cô.” Dừng một chút, lại mở to mắt ra: “Cô nói đi.”
Khóe miệng Lâm Tử Mạch khẽ cong lên, cho cô nói như vậy là đủ rồi: “Ánh mắt của anh còn có thể phục hồi, phải không?”Thân mình Âu Dương Thành cương cứng một chút, không trả lời. Lâm Tử Mạch cũng không để ý, dùng giọng điệu kiên định tiếp tục nói: “Nói cho anh biết nhé, ánh mắt của anh nhất định sẽ tốt hơn, hơn nữa rất nhanh thôi, đầu tháng bảy khẳng định là đã tốt lắm rồi, anh nhất định phải tin tưởng em!”
Dường như Âu Dương Thành có chút hứng thú, mặt hơi nghiêng đi vài phần, trong giọng nói vẫn không chút để ý hỏi: “Ồ, tại sao cô biết, cô là bác sĩ sao?”
Lâm Tử Mạch cười thực vui vẻ, nhưng khi nói chuyện lại ra vẻ thần bí: “Em là thần tiên tỷ tỷ, đương nhiên cái gì cũng biết rồi!”
Sắc mặt Âu Dương Thành đen đi một chút, không hề lên tiếng nữa. Lâm Tử Mạch âm thầm cười trộm vài cái rồi mới nghiêm túc nói: “Vừa rồi chỉ là nói đùa mà thôi.” Âu Dương Thành không quan tâm đến cô, cô cũng không quản, nhíu nhíu mày, nói tiếp: “Em muốn nói ra yêu cầu của mình, anh cũng đừng giả bộ không nghe được không.” Âu Dương Thành cũng nhíu mày, thân mình nghiêng về phía cô, kỳ thật thói quen nhíu mày của Lâm Tử Mạch chính là bị ảnh hưởng bởi Âu Dương Thành.
Lâm Tử Mạch mỉm cười mở miệng: “Yêu cầu của em là em muốn làm hộ lý cá nhân của anh, ở tại nhà anh, cho đến khi —— đến khi ánh mắt của anh tốt lên.” (Hộ lý cũng có thể hiểu là y tá, người chăm sóc)
Âu Dương Thành nghe vậy, lặng im một lát, sau đó tay phải nắm lấy thành ghế dựa, hơi nheo mắt lại, thản nhiên, chậm rãi phun ra vài từ: “Nói lý do.”
Tuy rằng biết anh không nhìn thấy, nhưng lúc này anh đang nheo mắt lại rất giống như đang nhìn cô, rất giống như khi mắt anh còn bình thường, Lâm Tử Mạch bỗng chốc sinh ra hoảng hốt. Nhưng cô rất nhanh thu hồi cảm xúc, còn cẩn thận đáp lời: “Lý do thì có rất nhiều. Thứ nhất, em thất nghiệp, bây giờ em có một hy vọng mãnh liệt là mình có được công việc cam đoan ăn no mặc ấm. Làm nhân viên hộ lý của anh, ít nhất không lo ăn ở. Thứ hai, em cảm thấy anh cần một nhân viên hộ lý. Bởi vì bây giờ anh không tiện làm nhiều việc, đến đầu tháng bảy mới hồi phục, tuyệt đối không thể thiếu nhân viên hộ lý được. Nói cho anh biết này, em có thể chăm sóc người khác rất tốt đó nhé, làm bạn trai của em không biết có bao nhiêu… Ồ, xin lỗi, em lỡ lời.” Lâm Tử Mạch ngừng nói, ngây ngô cười rụt lại hai ngón tay đang dựng đứng lên. Cô đột nhiên nhớ ra Âu Dương Thành trước mặt mình là của bảy năm trước, mà không phải bảy năm sau, trước đó cô luôn nhắc nhở anh mình từng có bao nhiêu bạn trai hạnh phúc thế nào. Cô luôn ở trong hoảng hốt mà quên đi chuyện này.
Âu Dương Thành thấy cô dừng lại, đáp lại không chút lưu tình nào: “Nói không ít, nhưng lý do không chấp nhận được.”
Lâm Tử Mạch hiểu tính cách của Âu Dương Thành, biết được vào lúc này, bình thường anh sẽ không cho phép người lạ đến gần. Cô cũng tinh tường biết được mình chỉ người xa lạ với anh, hơn nữa biết rõ mình mà tiếp cận anh, khẳng định sẽ bị anh từ chối.
Nhưng cô vẫn quyết tâm ở lại bên cạnh anh, ít nhất cũng muốn ở lại cho đến anh đôi mắt anh chữa khỏi. Dù sao, đây là lúc mà anh cần người khác chăm sóc nhất. Về chuyện xuyên qua thời không, cô tạm thời không để ý tới nữa. Âu Dương Thành lãnh đạm cũng không thể làm hao hụt chí khí của Lâm Tử Mạch, cô vẫn tự tin mười phần như trước, bởi vì cô còn có đòn sát thủ.
“Đừng nóng vội mà.” Cô nghiêm trang nói: “Đúng rồi, vừa rồi là mẹ anh gọi cho anh đúng không. A