m quá đáng, mặc kệ người khác nghĩ gì, giờ này khắc này, vấn đề đó rất quan trọng với tôi.
Nhìn tôi, ánh mắt anh cố gắng tìm hiểu, một hồi lâu anh giơ tay lên, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay tôi. "Ân Sinh, em đang lo lắng điều gì?".
Một câu trúng ngay vấn đề, đủ sắc bén! Lo lắng gì sao? Tôi, tôi có thể lo lắng gì? Mọi người đều có quá khứ, tôi không định đòi hỏi ở Trần Dũng tình yêu thì lo lắng cái gì?
Tôi ngỡ ngàng, không cần nghe đáp án, trực tiếp xoay người bỏ chạy, anh giữ tôi lại, cái này không nghe không được.
"Còn trốn? Anh nói em không phải con nít, muốn hỏi gì cứ hỏi thoải mái, anh nói cho em biết là được". Anh giữ chặt không cho tôi trốn. Nhưng mà, anh như vậy, tôi còn có thể hỏi ư?
Cúi đầu cứng đờ như cột gỗ, tôi thấy mình ngu xuẩn không tưởng được.
Một lúc sau, tôi nghe anh cười bất đắc dĩ, thở dài, kéo tôi ngồi lên băng ghế vỉa hè. "Được, em không nói, anh nói. Còn nhớ lúc chúng ta mới quen ở trường luyện thi không, em ngước mắt nhìn anh cười, dịu dàng ít nói như đóa đinh hương, dù cách xa vẫn có thể ngửi được mùi hoa nhàn nhạt tỏa ra từ trên người em, rất thơm".
Làm gì có chứ, mùi thơm đó rõ ràng là mùi nước hoa "Bích sóng" của anh, nhẹ nhàng khoan khoái như ánh mặt trời.
"Tối đó vừa nghe xong bài hát Ngõ mưa * , anh liền nghĩ cô gái giống hoa đinh hương trước mặt anh, hương vị không chút vẩn đục".
*Bài hát Ngõ mưa - 雨巷 phổ nhạc từ một bài thơ cũ viết trong một con ngõ nhỏ vào mưa phùn tháng 3 của Vũ Hán.
Anh là đang nói bài thơ Ngõ mưa ư, từ lúc nào biến thành bài hát? Rảnh rỗi muốn tìm nghe một chút.
"Nếu như anh nói, giả sử chúng ta quen biết ba năm trước anh sẽ không có bất kì quan hệ nào với em, em có giận không?".
Lời nói này đã dự đoán trước người ta sẽ giận, tôi nghe xong đương nhiên càng giận.
"Nhưng mà đó thật sự là trạng thái của anh. Lúc tuổi còn trẻ không hiểu chuyện cảm thấy trong các loài hoa, mẫu đơn là đẹp nhất, đến khi từng trải rồi mới phát hiện đúng như sách nói 'Mẫu đơn tuy đẹp nhưng không thơm', một khi hoa héo tàn rồi chẳng để lại gì, vẫn là đinh hương tốt, đẹp dịu dịu êm êm, không phải đập ngay vào mắt nhìn, nhưng mùi thơm lại quấn quít tâm can". Anh nâng cằm tôi lên, mặt anh cách mặt tôi rất gần. "Vừa rồi nghe Tiểu Kiếm nói, anh nhớ lại lúc trước ngốc nghếch, càng nghĩ càng giận mình, cảm thấy sống uổng phí hơn hai mươi năm, đạo lý dễ hiểu như thế mà khi ấy không nghĩ ra, sắc đẹp, sắc đẹp, cái gì gọi là đẹp, cái gì gọi là sắc, thật ra chỉ là vẻ ngoài, ánh sáng ấm áp bên trong tâm hồn mỗi người mới gọi là đẹp".
Thanh âm trầm xuống, nghẹn ngào, ánh mắt dao động xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở môi tôi, bất động. Ngón tay thô ráp mơn trớn cánh môi, mang theo hưng phấn không hiểu được. "Ân Sinh của anh, là thơm nhất, là đẹp nhất". Anh thì thào, hơi thở phả lên mặt tôi, ánh mắt giao nhau, hô hấp dung hòa, theo khuôn mặt càng lúc càng áp sát, tim đập càng lúc càng nhanh hơn...
"Đến bến, xin chú ý, đến bến, xin chú ý".
Tiếng vang nơi xa thức tỉnh hai người đang chìm trong mộng, lập tức buông ra, Trần Dũng xoay người, thở hổn hển. Cái xe chết tiệt nhà ai không biết, lộn xộn!
Đứng lên đi về phía trước, đi chưa được mấy bước anh lại quay đầu nắm lấy tay tôi. "Khụ khụ khụ, đi, bà xã, chúng ta về nhà, về nhà".
"Trần Quan Công" mặt đỏ không nhìn thẳng vào tôi, nói lắp hệt như cậu học sinh. Xấu hổ ư? Trần Dũng hai mươi lăm tuổi cũng đỏ mặt xấu hổ như khi mười tám? Dễ thương quá đi mất!
"Này, anh gấp cái gì".
Vẫn không chịu nhìn tôi, gãi gãi đầu, anh ngập ngừng. "Cái, cái, cái nhà hàng cơm Tây tệ hại, một chút cũng không no bụng, bà xã, chúng ta về nhà nấu mì ăn đi".
Mặc dù tôi cũng có ý định tương tự, nhưng bạn cứ tin đi, anh ấy đòi ăn mì tuyệt đối là lấy cớ.
Niếp Ân Sinh, mày có nghe anh ấy nói gì không? Mày là người thơm nhất, xinh đẹp nhất! Cho dù không hôn thì thế nào, vừa bắt đầu đã thành công một nửa, còn nhiều thời gian mà, nói không chừng... Ha ha ha, không lâu nữa đâu.
Tôi quyết định điều tra, tuy rằng cảm giác triển khai phản chiến với người thân cận nhất với mình thật không vui vẻ. Tôi có thể tha thứ việc Trần Dũng có tình cảm với người khác rất dễ dàng, nhưng không thể chấp nhận việc anh phản bội tôi trong cuộc sống chung. "Phản bội" chính là con quỷ giấu mặt, anh làm chúng tôi đồng sàn dị mộng, tâm thần không yên.
Mà không yêu nhau thì lấy gì phản bội? Vì cái gì nỗi sợ hãi đó như giòi bọ đục ruỗng, cuốn lấy tôi, nhìn chòng chọc vào tôi, dù có cố gắng cũng không tránh khỏi.
Không nghĩ ra, cũng không rảnh mà nghĩ. Tôi chỉ biết bản thân mình hiện giờ cứ thấp thỏm lo âu.
Gạc cánh tay vắt ngang hông mình ra, tôi rời giường, nhìn gương mặt người đàn ông dưới ánh mặt trời còn mờ mịt chưa tỏ, thật ôn hòa vô hại. Bỗng nhiên tôi thấy uể oải, thấy mình thất bại thảm hại, đàn ông tốt đàn ông xấu, Niếp Ân Sinh tôi chẳng giữ được ai! Số cô độc? Mệnh đào hoa? Ai biết đây.
Rửa mặt qua loa, cầm một miếng bánh mì rời nhà, nghe Trần Dũng gọi sau lưng. "Bà xã, cầm bịch sữa theo đi!". Tôi khoát tay, chạy xuống lầu, tôi sợ cao thủ diễn trò đó, sợ chống đỡ không nổi.
Tâm tình tôi giống thời tiết hôm nay : âm u chuẩn bị mưa to. Đi làm đưa đẩy cho xong chuyện, không yên lòng ngẩn người, chưa tới ba mươi phút sau liền chuồn ra ngoài gọi điện thoại, lui ở góc tường, tìm dãy số chị chủ cho thuê nhà hôm qua tôi trộm được từ điện thoại của Trần Dũng, lần lữa nửa ngày, quyết định nhấn gọi. Cái này thật sự là tức nước vỡ bờ, không có đường lui.
Đường dây thông, hàn huyên dăm câu, chị chủ nhà cười rất vui vẻ, chị ấy không biết đằng sau tiếng cười sang sảng của tôi cất giấu không bi