ị con lừa cứng đầu này làm tức chết, trời ơi là trời, làm biết bao nhiêu thứ mà ông già chậm lụt này vẫn chưa chịu hiểu! Tiếp tục gạt nhau sao! Tiếng thút thít chưa ngừng, thân thể vừa đánh đấm đá người khác chưa kịp hồi sức, tôi chỉ biết há hốc miệng, cảm giác răng nanh đang nhọn lên, không chút suy nghĩ, cúi đầu cắn ngay một phát vào vai anh, đồ ngốc, cắn chết anh đi!
Ngậm vải áo vào miệng có vị chua chua, đây là thứ áo hạng xoàng hè rồi tôi mua cho anh, giá gốc 480, giảm 150, thật ra ban đầu tôi định mua một chiếc áo hàng hiệu giá tám ngàn nguyên kìa, giảm còn ba ngàn đã là vô cùng tiện nghi, vậy mà anh không chịu, bảo tiết kiệm được thì tiết kiệm, đàn ông con trai quần áo không quan trọng lắm.
Kết quả chúng tôi vì thế mà cãi nhau to, cầm đống quần áo tôi không vừa lòng về nhà, oán giận anh nhà quê chắc bắp. Anh không phản bác, lẳng lặng nhìn tôi cười, về nhà rồi anh mới lấy ra trong túi xách món đồ trang sức Swarovski * tôi thèm nhỏ dãi đã lâu mà anh lén mua...
0
Tim tôi rỉ máu, đau đến chết đi, không nhớ lại nữa, tôi khép mắt, cắn chặt môi, giọt lệ chảy xuống gò má, thấm vào lớp vải, một màu hồng loang ra. Chẳng biết qua bao lâu, anh cứ đứng im bất động để mặc tôi cắn, cuối cùng vẫn là tôi mỏi miệng không duy trì được, nhả ra, nghỉ một chút, bắt đầu chậm rãi nói chuyện. "Anh, biết, cái gì là tốt với em?". Tôi hy vọng khi nói giọng có vẻ bình tĩnh và nghiêm túc, nhưng há miệng lại nghẹn ngào tiếng được tiếng mất. Tôi hít thật sâu, nuốt một ngụm nước bọt bôi trơn cổ họng đau rát, cố gắng nói cho dễ hiểu nhất. "Anh Dũng, lúc anh làm chuyện này, anh có từng suy nghĩ đến cảm giác của em không?".
"Anh...".
Tôi cười nhạt, anh không trả lời được tôi chẳng lấy làm lạ, lùi ra khỏi hai cánh tay đã sắp biến thành đá, rời vòng ôm của anh, tôi đứng thẳng người, nhìn vào mắt anh. "Anh Dũng, cái tôi đàn ông của anh lớn thật đấy". Đầu ngón tay di lên trên, luồn vào mái tóc đen, ôm lấy đầu anh, tôi nói những lời mình vẫn hằng muốn nói. "Vì sao không tin em, chúng ta là vợ chồng mà".
Nhắc tới hai chữ vợ chồng, sống mũi tôi lại cay, hai chữ thần thánh này sao chúng tôi có thể quên được kia chứ, chúng tôi đã phải đi cục dân chính, mua giấy đỏ, đóng dấu, pháp luật quốc gia quy định đời này chúng tôi phải ở bên nhau, bất luận tai nạn, sinh lão bệnh tử đều phải ở bên nhau, đó là vợ chồng!
"Xảy ra chuyện, gạt em, làm cho em phải tự đi hỏi người ta mới hiểu ra chân tướng, chuyện Lâm Mi tống tiền anh không nói, tai nạn xe lớn như vậy cũng không nói cho em biết, anh Dũng, một mình anh phải chịu đựng bao nhiêu tâm sự, anh, có mệt hay không?".
"Có câu nói 'vợ chồng vốn là chim cùng rừng', đúng rồi, vế sau thì không hay lắm, 'đại nạn đến đều phải tự thân bay', nhưng cái gì là đại nạn? Chiến tranh? Bệnh dịch? Thiên tai? Nếu gặp phải những thứ đó em vẫn sẽ lo cho anh, chưa kể hiện tại đã mắc phải cái nào trong số đó đâu, anh bảo em bay đi nơi nào bây giờ!".
Nước mắt lại đong đầy hai hốc mắt, rơi xuống hai gò má, rơi cả vào tóc anh, như viên pha lê đen lấp lánh ánh sáng. "Anh Dũng, anh nói em biết đi, em phải làm sao anh mới tin chúng ta là vợ chồng?".
"Ân Sinh!". Tiếng gọi rầu rĩ vang lên nơi lồng ngực tôi, Trần Dũng dang tay ôm tôi, gọi tên tôi đầy đau đớn rồi chẳng nói gì nữa, cảm giác nóng và ẩm ướt dần dần rõ xâm nhập vào da, tôi biết, người đàn ông của tôi, anh đang khóc.
Tôi chậm rãi vuốt ve tóc anh. "Thật ra anh là người rất xấu, cố chấp, hành động theo cảm tính, chẳng những ngốc mà còn khờ, lúc nào cũng thích lải nhải, biết không, em luôn lén gọi anh là 'thím Trần' ".
"Anh, anh không xứng với em". Anh không ngẩng đầu, vừa lẩm bẩm vừa cọ cọ vào lòng tôi như đứa trẻ lên ba, miệng nói không xứng nhưng tay lại tăng thêm lực ôm càng chặt hơn.
"Nhưng anh làm đồ ăn rất thơm, còn bí mật tổ chức sinh nhật cho em, chăm chỉ chịu khó, cổ vũ em duy trì việc học, đúng rồi, còn mua trang sức Swarovski cho em, đến bây giờ đồng nghiệp của em cũng chưa có ai dám chi một số tiền lớn như vậy để mua thứ người yêu mình thích mà mắt không thèm chớp mua ngay lập tức".
"Đây đều là việc nhỏ, là chuyện đương nhiên anh phải làm, sao em không kể tới việc anh làm em bực bội, bỏ đi nơi khác, bỏ luôn cả kỳ thi em vất vả ôn tập bấy lâu".
"Nhắc tới là em lại bực thêm, già mà như con nít, anh à anh ơi, thì ra anh là tên ngốc, nếu nói cho em biết liền lúc đó, cùng lắm thì hai ta đưa cô ta ra tòa luôn, để pháp luật xét xử".
"Anh, anh sợ...".
"Sợ em tức điên lên, sợ em mắng anh chứ gì? Sao không biết sợ nếu sự việc bại lộ, em cầm cây cán bột đuổi giết anh?".
"Cái đó không gọi là đuổi giết, hoàn toàn là do anh nguyện ý. Cán bột nhà chúng ta nhỏ lắm, anh mua sẵn một cây mới rất to, giấu trong ngăn tủ phòng bếp ấy".
"Anh...".
Lần này tới lượt tôi á khẩu, đàn ông đều là những cậu bé không lớn, coi anh làm đủ trò gì đấy! Tôi vò đầu chịu thua, tha thứ cho anh đi, ai bảo chồng tôi chỉ là đứa trẻ mới học lớp hai.
Bầu trời tối đen, ánh trăng chiếu vào cửa sổ, đổ bóng sáng xuống đất, rực rỡ vô cùng.
Tối hôm đó giữa chúng tôi không mãnh liệt như tôi vẫn tưởng tượng, ngược lại có chút vụn vặt thậm chí bình thản : ăn mì gói xong, anh đi tắm, tôi ủi quần áo, khi anh tắm ra thì tôi bảo anh nằm xuống đùi mình, lấy bông dọn dẹp hai cái lỗ tai hơn ba tháng không ai quản.
Đây là thói quen của chúng tôi từ lúc kết hôn đến giờ, là lạc thú của cuộc sống vợ chồng riêng tư, tôi không biết Trần Dũng nghĩ thế nào chứ mỗi khi tôi đưa bông vào vệ sinh tai cho anh, lòng tôi rất vui, giống như mở một cái gối hơi, nhìn nó từ xẹp lép dần dần phồng lên, rất có cảm giác thành tựu. Thật sự, này so với việc quan hệ chăn gối còn gắn bó với nhau hơi, một người giao lỗ tai cho người kia không giống như giao cơ thể mình cho bác sĩ mổ x