ô chỉ có thể phát ra âm thanh than nhẹ.
Haizz! Anh thật sự là vô sỉ, anh muốn hoàn toàn hàng phục cô …… Hàng phục thân thể của cô …… Còn cả ý chí của cô nữa ……
Anh liếm vành tai mịn màng của cô, làm cho cô run run, tiếng nói ấm trầm truyền tới tai cô, đi thẳng vào trái tim yếu mềm,“Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã ảo tưởng tới giờ khắc này ……”
“Vì…… Vì sao?” Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày này!
Anh không đáp chỉ cười, chờ cô từ từ thích ứng, bàn tay to của anh trong lúc đó lại thi triển ma pháp không cưỡng lại được, thổi bùng ngọn lửa trong thân thể cô.
“Đừng ……” Cô lắc đầu, muốn cự tuyệt khoái cảm xa lạ này.
“Vậy đã chịu không nổi? Thật mẫn cảm.” Anh nói xong, cũng nhịn không được thở dốc.
“Mau…… Dừng lại……”“Cô cơ hồ muốn nghẹn ngào.
“Cô bé đáng thương, em không biết chính mình muốn gì đâu.” Anh đã xâm nhập đến tận cùng, hoàn toàn có được cô; móng tay cô nhanh ghì lấy bờ vai của anh, hẳn là cào đau anh, nhưng trong cái đau lại làm cho anh đạt khoái cảm, rốt cục, hai người đều rung rung, hai người bám víu lấy nhau, rồi anh bắt đầu tiến lên, ra vào, cho tận đến khi hai người bị nhấn chìm trong dục vọng.
Thời khắc qua đi, anh để cho cô dựa vào ngực anh nghỉ ngơi, trong giọng nói mang theo một tia thương hại,“Nhìn em như thể sắp hôn mê rồi này.”
Cô không phản bác, bởi vì cô quả thật rất muốn hôn mê, mùi hương hoan ái gắt gao bao chung quanh cô, loại hương vị thần bí này trộn với mồ hôi nóng rực làm cho cô lâm vào mê man.
“Em có thể ngủ, nhưng phải nhớ một việc ……” Anh một đằng vuốt ve mái tóc dài, một đằng nói:“Em là của tôi, hiểu không?”
“Hiểu ……” Cô mơ hồ đáp lại, căn bản không nghe thấy anh nói gì. Cô chỉ nghe được tiếng tim đập của anh. Tiếng anh hô hấp, như là cành hoa bị dập, thâm trầm mệt mỏi rốt cục làm cho Vũ Dung mê man, trong lòng cô nghĩ, sau ác mộng nhất định phải tỉnh lại. Ngủ đi! Ngủ đi! Chờ hừng đông mọi việc sẽ qua đi ……
※ ※ ※
Trời đã sáng, Vũ Dung hoảng hốt tỉnh lại. Cô phát hiện mình bị đặt trong một phòng xa lạ, nhưng bốn phía ảnh loả thể đã biến mất, tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường, không có dấu vết của ác mộng đêm qua.
Nhưng mà, thân thể cô lại nói lên tất cả, dấu hôn trên người, hai chân có chút đau. Môi sưng đỏ, đều xác minh kích tình quá nửa đêm qua. Tất Duy Lân không ở trong phòng, nhưng hơi thở anh lại có mặt khắp nơi. Cô vừa quay đầu, thấy trên tủ đầu giường có tờ giấy, mặt trên viết: “Tuần sau buổi tối thứ sáu, mười giờ gặp. Bên cạnh là một cái chìa khóa, hiển nhiên là của cái phòng này.
Ngoài ra, còn có ảnh, đó là cô khi đang nằm trên giường ngủ say, thời gian là buổi sáng hôm nay. Nhìn ảnh chụp mình khuôn mặt bình thản, mái tóc dài rối tung, đôi môi đỏ mọng chu ra, tựa như dáng vẻ của một cô nhân tình!
Cô không hề nghĩ ngợi liền xé nát tấm ảnh, biến thành các mảnh li ti. Cô đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, cũng không dám hồi tưởng lại việc anh làm.
Chẳng lẽ, đúng như anh nói, bọn họ sẽ không chấm dứt sao?
※ ※ ※
Đúng vậy! Tựa như lời Tất Duy Lân bọn họ sẽ không chấm dứt!
Vào một ngày nào đó, bởi vì mệnh lệnh đe doạ của Tất Duy Lân, mỗi buổi tối thứ sáu đúng mười giờ, cô đều phải có mặt trong căn phòng này, tắm rửa một giờ, thay áo ngủ anh mua, rồi nằm trên giường chờ đợi anh đến. Anh có lẽ đã ở thư phòng chờ đợi, hoặc có lẽ đêm khuya về trễ, nhưng anh cũng không nhiều lời thanh minh, chỉ là yên lặng trong bóng đêm cởi quần áo, lên thẳng giường ôm lấy cô, dù cô có đang ngủ hay không thì, đôi môi anh rất nhanh đánh thức cô dậy, còn hai tay của anh luôn thích gì làm nấy, làm cô chỉ muốn bỏ trốn.
“Vì sao…… mỗi lần đều phải vậy?” Cô từng hoang mang hỏi, khó có thể lý giải dục vọng của anh.
“Không cho phép hỏi nhiều, tóm lại anh muốn!” Anh chặn môi cô, đêm đó đặc biệt muốn cô hoàn toàn. Sau đó, cô cũng không dám hỏi nhiều, bởi vì cái giá phải trả là một tuần toàn bộ xương sống, thắt lưng tới chân đều đau.
Một tháng sau, cô tỉnh lại trong buổi sớm cuối tuần, phát hiện trên bàn có hé ra một quyển sổ tiết kiệm cùng con dấu, hiển nhiên là anh quà anh “mua” cho cô, làm cho cô có thể tùy tâm đi làm chuyện mình thích.
Cô đứng dậy, nhưng không có động vào, mà anh cũng không hỏi nhiều, như thể chỉ cần ném tiền cho cô là đủ rồi, về phần cô có dùng hay không, anh không cần biết.
Mặc dù có đôi khi anh không ở Đài Bắc, anh vẫn gọi điện thoại về lúc mười giờ, qua ống nghe điện thoại nghe được giọng nói:“Ngoan lắm, em không có muộn.”
Cô không trả lời, chỉ hít một hơi, không nghĩ tới dục vọng của anh lại khủng bố đến mức này!
“Đi tắm rửa, không cho phép đóng cửa lại.” Anh ra lệnh. Cô làm theo, sau đó một giờ sau, anh lại gọi ,“Thay áo ngủ, lên giường đi.”
Cô không thể cãi lời, bởi vì cô đã nếm qua kết cục, chỉ cần hơi chút không thuận theo ý của anh, lần sau đến, anh sẽ làm cô cả đêm ngủ không ngon. “Nói với anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Cô nhẹ giọng nói.
(Cam: Xin lỗi em chen ngang tí, anh nam9 hơi BT và đáng ghét, sau này còn đáng ghét hơn, nếu ai bị dị ứng ra ngoài vẫn còn kịp!!)
Điện thoại ngắt, Vũ Dung trong bóng đêm chìm vào mộng đẹp, một người ngủ ở cái giường lớn thế này, không khỏi có chút cô đơn. Nhưng, cô tuyệt đối sẽ không nhớ anh , bởi vì…… Cô hận anh !
Tám tiếng sau, điện thoại lại gọi tới ,“Dậy đi.”
Cô mông lung mở to mắt,“Tôi phải đi.”
“Thứ Sáu tuần sau gặp.” Anh treo điện thoại.
Đúng vậy, thứ Sáu tiếp theo, rồi thứ Sáu tiếp theo nữa, mỗi thứ sáu, thoát cũng không thoát được thứ Sáu, trong bóng đêm bọn họ có được nhau, nhưng chưa bao giờ là trao đổi tình cảm, chỉ là thân thể kết hợp, chỉ là kích tình thuần túy, thở