y trốn thật xa, rời xa ác mộng sau lưng, nhưng ở trên hành lang, ngoài ý muốn cô gặp được Từng Minh Huy. Từng Minh Huy đột nhiên bị va phải, may là anh giữ được thăng bằng, hai người mới không bị té ngã. Bàn tay to của anh giữ vai cô hỏi,“Học muội, em làm sao vậy?”
“Em…… em……” Chu Thục Quyên kích động hồ ngôn loạn ngữ.
“Em khóc à?” Anh phát hiện trên mặt cô có làn nước mắt trong suốt, hoảng sợ,“Ai bắt nạt em?”
Chu Thục Quyên lắc lắc đầu, cái gì cũng nói không nên lời. Nhìn cô lã chã rơi lệ, Từng Minh Huy cũng không yên lòng,“Đừng như vậy, anh đưa em về phòng nhé! Có cái gì thì từ từ nói với anh.” Anh đem Chu Thục Quyên về phòng, Chu Thục Quyên vẫn nói không nên lời, chỉ tựa vào vai anh khóc.
Từng Minh Huy hỏi không ra nguyên cớ, chỉ dịu dàng trấn an:“Được rồi! Em không cần nói gì cả, cứ khóc hết mình đi! Nhưng mà, đừng khóc nhiều làm mệt tới người nha!”
Nghe từng Minh Huy thấp giọng an ủi, Chu Thục Quyên mới chậm rãi bình phục. Cuối cùng, Từng Minh Huy đặt cô lên giường nằm, giúp cô tắt đèn bàn,
“Em ngủ một giấc đi! Tỉnh lại có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.”
“Cám ơn…… Học trưởng”.
“Đừng cám ơn anh, anh là đội trưởng, quan tâm em cũng là điều tất nhiên.” Từng Minh Huy thân thiết mỉm cười, đây luôn là cung cách xử sự của anh. Từng Minh Huy mỉm cười làm cho Chu Thục Quyên an tâm hơn,“Thật ạ? Anh vẫn quan tâm em sao?” Cô hỏi mơ mơ màng màng, như một đứa nhỏ bất lực. Ngay tại giờ khắc này, từng Minh Huy lại phát giác mình có một lòng bảo hộ với vị học muội này cảm giác thương yêu, đây là cảm giác anh chưa bao giờ cảm thụ qua.
“Nếu như em muốn.” Anh bất giác trả lời .
Nghe thấy lời này, cô rốt cục cũng nhắm mắt, người khóc mệt quá mà thiếp đi.
Từng Minh Huy lặng lẽ rời đi phòng, giúp cô đóng cửa phòng lại, trong lòng có một cỗ ngọt ngào. Thản nhiên mà ấm áp.Còn Chu Thục Quyên vẫn không phát hiện, đêm đó Vũ Dung không có trở về.
“Ưm……”
Nằm ở trên giường cô gái than nhẹ, Tất Duy Lân khóa cửa, xoay người đi đến trước giường, phát hiện cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hiển nhiên cô chỉ là không thấy thoải mái mà thôi.
Anh nhìn mặt của cô, ngây ngốc một hồi, vẫn không biết phải xử trí cô thế nào. Sau đó. Tay anh như là có ai sai khiến, chủ động cởi nút thắt ngay trước ngực cô ra, một nút lại một nút, từng bước rút hết trói buộc trên người cô.
Đẹp, cô quả nhiên rất đẹp!
Thân thể xinh đẹp anh không phải chưa thấy qua, nhưng thứ trước mắt này, lại ẩn hàm một linh hồn quật cường, làm cho anh phải thưởng thức.
Anh tránh ra xa một chút, hai tay hợp thành hình một cái màn ảnh, tư thế giống như một nhiếp ảnh gia muốn bắt trụ hình ảnh đẹp nhất.
Ý tưởng này làm anh ngây ra một lúc, quay đầu nhìn máy ảnh trên bàn. Đúng vậy! Tại sao lại không chứ? Anh vốn là một cao thử chụp ảnh. Làm như thế anh sẽ bắt giữ được khoảnh khắc xinh đẹp này!
Vì thế, anh cầm lấy máy chụp ảnh, thêm phim, loang loáng ánh flash, cứ như vậy suốt một đêm, anh rốt cục cũng tạo cho mình một tác phẩm vừa lòng nhất.
Bất quá, anh cũng không tính để cho người khác thấy. Cô sẽ là của anh,chỉ một mình anh. Từ đầu đến chân, hoàn hoàn chỉnh chỉnh!
Anh chưa từng có cám giác với người nào như vậy, anh muốn cô trở thành của anh!
※ ※ ※
Sáng sớm hôm sau, Vũ Dung tỉnh lại, đầu đau như búa bổ cảm giác đầu tiên chính là sống không bằng chết. Cô mệt mỏi mở hai mắt, sáng sớm ánh mặt trời đã rọi vào phòng, không biết mấy giờ rồi? Đây là đâu? Sao lại xa lạ vậy? Cô vừa quay đầu lại thấy một chàng trai áo đen ngồi trên ghế cạnh giường, là Tất Duy Lân.
Anh đang ngủ, máy ảnh ở một bên, thần sắc có vẻ như rất mệt mỏi, lông mày anh khi ngủ cũng nhíu lại. Cô cúi đầu nhìn mình, may thật, cô vẫn còn mặc quần áo, giống với cô tối hôm qua trước khi tới phòng này, có lẽ Tất Duy Lân cũng chưa làm chuyện gì thất đức với cô.
Nhưng vì sao? Vì sao anh muốn cô uống rượu? Chỉ đơn thuần muốn trừng phạt cô thôi sao? Làm hại cô giờ hoa mắt chóng mặt, nôn nao chực phun, anh đúng là dám dùng bất cứ thủ đoạn, quả thực tựa y như…… quỷ vậy!
Cô bỏ chăn ra, chậm rãi xuống giường, muốn thừa dịp anh đang ngủ say mà trốn.
Nhưng hai chân vừa đứng lên, cô phát hiện mình không thể đi vững, bước một bước đã trượt, đổ ập sang một hướng.
“A!” Cô khẽ kêu một tiếng, mắt thấy sắp ngã vào người Tất Duy Lân.
Nghe được tiếng thở nhẹ của cô, Tất Duy Lân cảnh giác mở hai mắt, hai tay phản xạ ôm lấy Vũ Dung, làm cho cô ngã ngồi lên đùi của anh.
“Sáng sớm đã yêu thương nhung nhớ anh rồi à?” Anh trêu tức nói.
“Anh……” Hai gò má cô đỏ lên,’Đây không phải là do anh làm hại à! Anh dám ép tôi uống rượu, tôi phải cho mọi người thấy bộ mặt thật của anh!”
Ngón tay anh mơn trớn khuôn mặt đỏ bừng của cô,“Đi nói đi! Nói em qua đêm trong phòng anh, nói anh dùng miệng ép rượu whisky cho em, cố gắng nói cho từng người nhé, vì dù sao mọi người cũng rất thích nghe chuyện mà.”
Cô gạt ngón tay anh ra,“Tôi từ trước tới nay không vô sỉ như anh!”
Anh cúi đầu cười,“Về sau…… em sẽ càng hiểu rõ anh hơn.”
“Một chút cũng không muốn!” Cô ra sức đẩy anh, nhịn cơn choáng váng xuống Vũ Dung về phòng nằm lên giường, bởi vì say rượu, mà vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng, giờ mới là năm giờ sáng, có lẽ cô còn có thể nghỉ ngơi một chút, nếu không, đầu cô ong ong sắp nứt ra rồi.
Tám giờ. Chu Thục Quyên mông lung tỉnh lại, thấy bên cạnh có người, hô lên:“Vũ Dung? Cậu tỉnh chưa?”
“Ơi……” Vũ Dung phát ra tiếng đáp lại mơ hồ, cô đau đầu kinh khủng, hơn nữa còn gặp ác mộng.
“Tối qua mấy giờ cậu về?
“Tớ…… Tớ về muộn một chút, khi đó thấy cậu đã n