gủ say rồi.” Vũ Dung không thể không nói dối.
Chu Thục Quyên cũng không ngờ,“À! Tớ nhất định là ngủ như chết.”
Vũ Dung không nói, lại nghe thấy Chu Thục Quyên thở dài một hơi.
Vũ Dung hỏi:“Làm sao vậy?”
“Tớ quyết định rời khỏi đội chụp ảnh.”
“Vì sao?” Vũ Dung ngạc nhiên hỏi.
Chu Thục Quyên bất đắc dĩ nói ra nguyên nhân,“Vốn người khác nói với tớ là học trưởng rất ong bướm, nhưng tớ vẫn không tin, cho tới tối hôm qua tớ đi tìm anh ấy, thấy trong phòng anh ta đã có một cô gái khác nằm trên giường, tớ tận mắt thấy, giờ mới biết cái gì là phong lưu, cái gì là tàn khốc.”
“Cậu …… Cậu có nhìn rõ cô gái đó là ai không?” Vũ Dung bắt đầu có chút hoảng hốt.
“Không có.” Chu Thục Quyên lắc đầu,“Điều đó cũng không quan trọng, người thích Tất học trưởng nhiều lắm, ai cũng có khả năng. Dù sao hy vọng của tớ thực đã bị bóp chết rồi, tớ nghĩ, tớ không thích hợp với người như anh ấy.”
“Ừ.” Vũ Dung không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gật đầu phụ họa.
“Hôm nay vốn đã muốn lên trên núi chụp ảnh, nhưng tớ không thích đi nữa,“Chu Thục Quyên nói.
“Tớ đây cũng không đi.”
“Không, Vũ Dung, cậu vẫn phải đi chứ! Cậu không cần ở lại giúp tớ đâu, tớ tin là trong nhóm có rất nhiều nam sinh muốn tiếp cận cậu.” Chu Thục Quyên thật tình nói. Vũ Dung cũng rất kiên trì,“Tớ đau đầu, thật sự không muốn đi, hơn nữa, đối với đám nam sinh này tớ cũng không hứng thú. Thục Quyên, về sau chúng ta đừng bao giờ quan hệ với nhóm chụp ảnh này nữa nhé.”
“Cám ơn cậu, Vũ Dung, nếu không có cậu nói chuyện với tớ, tớ thật không biết nên làm cái gì bây giờ.”
“Khách khí cái gì? Chúng ta là chị em tốt mà!”
“Nói cũng đúng, hơn nữa cuộc sống đại học của chúng ta mới bắt đầu không bao lâu, giờ còn suy tính gì? Lần sau tớ tham gia nhóm khác là được, tớ tin là, một ngày nào chúng ta sẽ tìm được người đáng giá trong lòng.” Chu Thục Quyên đã khóc một đêm, giờ ngược lại cảm thấy sảng khoái nhẹ nhõm.
“Cậu chắc chắn làm được.” Vũ Dung chân thành chúc phúc bạn tốt.
“Cậu cũng thế!” Chu Thục Quyên khẳng định nói.
Vũ Dung mỉm cười đáp lại, nhưng ở sâu bên trong tâm …… cô lại tuyệt không cảm thấy như vậy.
******
Chương 3:
Cứ như vậy, hoạt động hai ngày đón người mới đến cũng xong, Vũ Dung và Chu Thục Quyên không thấy cũng không xuất hiện trong nhóm chụp ảnh, mặc cho Từng Minh Huy tới khuyên các cô thế nào, cũng không thể thay đổi quyết định của hai cô. Cuộc sống Tất Duy Lân cũng giống hai cô, không hề gặp, cũng không hề có tin tức của anh.
Giờ Chu Thục Quyên đang tham gia vào nhóm ghi ta, Vũ Dung vất vả lắm cũng tìm được cậu học trò nhỏ để dậy thêm, cuộc sống đại học của hai người đã bắt đầu đi vào qui luật.
Qua một tuần, lại là đêm thứ Sáu, Vũ Dung theo La Tư Phúc trên đường ra khỏi biệt thự, lúc này đã hơn chín giờ, cô vừa mới dạy thêm xong, giờ chuẩn bị đi đón xe buýt về ký túc xá. Gió đêm nhẹ thổi, trên đường người đến người đi, như thể toàn bộ là trai gái đi tìm vui, nhưng Vũ Dung cũng không cảm thấy cô tịch, thậm chí cô còn rất thích cảm giác thanh bình này.
Đang đi, một chiếc ô tô màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, khiến cô chú ý.
Cửa kính xe mau chóng hạ xuống, một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Lên xe.”
Vũ Dung kinh ngạc trợn to mắt, bởi vì người đó đúng là người đã một tuần không thấy Tất Duy Lân! Ông trời ơi, tên quỷ này vì sao mãi mà âm hồn không tiêu tan? Chỉ cần thấy anh, cô chắc chắn chẳng gặp phải chuyện gì tốt.
Cô ngây ra một lúc, lập tức quyết định đi về phía trước, không thèm để ý tới.
Xe của anh chậm rãi đi theo, tiếp tục nói,“Tôi có cái này cho em xem, em mà không xem sẽ hối hận đấy.”
“Tôi nhìn tôi mới hối hận ý!” Cô nhịn không được đáp lời.
Chiếc xe đằng sau bắt đầu ấn còi, Tất Duy Lân không thèm để ý, vẫn thong thả đi như trước,“Chúng ta mà cứ đi chậm như vậy thì có thể làm cho cả cái tỉnh Đài Bắc này tắc đường mất.”
Cô lườm anh một cái,“Anh đừng có mà làm loạn, tôi không lên xe đâu. Tiếng còi càng lúc càng lớn, dòng xe bị tắc càng lúc càng nhiều, cảnh sát giao thông rốt cục cũng đi tới, thoạt nhìn tức giận tận trời,“Làm cái quỷ gì thế? Lên xe thì lên xe đi, đừng có mà ở đây làm tắc nghẽn giao thông!
“Tôi…… Tôi……”
Vũ Dung còn chưa kịp giải thích, Tất Duy Lân đã mở miệng nói:“Cảnh sát tiên sinh, bà xã tôi không muốn tha thứ cho tôi, cũng không chịu theo tôi về nhà, tôi làm sao yêu cầu cô ấy đây?”
Cảnh sát nghe xong, lập tức chuyển hướng sang Vũ Dung nghiêm nghị nói :“Tiểu thư, hai người muốn ầm ỹ cái gì thì về nhà mà ầm ỹ! Còn giờ thì, cô nhanh lên xe cho tôi, tôi cho hai người một phút phải rời khỏi đây.”
“Tôi với anh ta không phải loại quan hệ này!” Vũ Dung dùng sức lắc đầu phủ nhận.
“Làm ơn lên xe đi, về nhà rồi cùng thảo luận lại quan hệ của các người sau!” Cảnh sát giúp cô mở cửa xe, dùng một đôi mắt như muốn giết người trừng cô .
Vũ Dung mắt thấy mình không còn lựa chọn, đành phải cắn răng lên xe.
“Vô cùng cảm kích!” Tất Duy Lân cảm tạ anh cảnh sát, nhanh chóng phóng xe ra khỏi hiện trường.
“Anh rốt cuộc muốn gì? Tôi muốn xuống xe.” Vũ Dung vừa lên xe đã muốn xuống.
“Tôi chỉ là muốn cho cô xem vài thứ, xem xong rồi về thôi.” Vẻ mặt của anh quay lại sự lạnh lẽo, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, toàn bộ tinh thần chuyên chú vào điều khiển xe.
Vũ Dung lại nhận thấy trong mắt anh lóe lên tia kì lạ. Như thể là đang chờ mong có chuyện phát sinh vậy.
Xe đưa bọn họ tới một khu dân cư, chậm rãi lăn vào bãi đỗ xe.
“Đây là đâu?” Vũ Dung nhịn không được hỏi.