hích không?
Có nhiều lúc, Tần Phong muốn mua tặng cho Hải Quỳnh một món đồ trang sức, nhưng cậu biết cô sẽ không nhận vì nó đắt giá. Cho nên cậu dẹp bỏ ý nghĩ đó. Bây giờ thấy cô vui thích như vậy, cậu cũng muốn mua tặng cô như là môt kỷ vật của hai người. Hải Quỳnh không trả lời, cô lơ đãng nhìn đi nơi khác, lát sau quay sang nhìn Tần Phong với ánh mắt dò xét.
- Anh đã mua nhẫn cho bao nhiêu cô gái rồi hả? – Hải Quỳnh cấu vào tay tần Phong một cái rõ đau rồi ghiến răng hỏi.
Tần Phong mặc dù rất đau nhưng cũng chẳng dám phản kháng, chỉ đành ngồi im chịu trận, nếu anh mà nói ra không chừng cô sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa. Anh cũng muốn giống như bao chàng trai khác, có thể nói dối rằng:” Em là cô gái đầu tiên anh mua nhẫn tặng”. Đối với những cô gái khác, anh sẽ không ngần ngại mà nói dối, nhưng với cô thì khác, cô biết rõ anh cặp kè với nhiều cô gái trước khi gặp cô. Trước đây, anh là một chàng trai phong lưu thích thì cặp kè nhưng không để ý đến bất kỳ ai cả. Anh sẵn sàng bỏ tiền ra chiều chuộng mua sắm cho họ nững đồ vật đắt tiền nhưng không bao giờ để ý đến lời chất vấn của bất kỳ cô gái nào.
Nhưng Hải Quỳnh thì khác, anh yêu cô,yêu rất nhiều, đến nỗi anh luôn lo sợ sẽ có một ngày cô rời xa anh. Anh rất sợ mất cô, bởi vì cô khác với những cô gái bám lấy anh, bởi vì cô luôn chiếm lấy vị trí quan trọng nhất trong trái tm anh.
Nghe cô hỏi, Tần Phong chỉ ước rằng, có thể gặp cô sớm hơn. Để anh khong trở thành kẻ phong lưu, để có thể tự tin nói với cô rằng:” Đây là chiếc nhẫn đầu tiên anh mua vì em”
Tần Phong cứ nghĩ Hải Quỳnh sẽ chất vấn cho đến khi nào anh thành thật khai báo thì thôi, nhung nào ngờ cô lại dựa vào lòng anh mà thì thầm:
- Em không cần một chiếc nhẫn đắt tiền, em muốn một chiếc nhẫn thật khác với những chiếc nhẫn mà anh đã mua cho những cô gái kia.
Giọng cô đượm buồn nhưng châ thật khiến Tần Phong cảm thấy xót xa vô hạn. Cô khác với những cô gái khác. Cô không cần vật chất, không cần những thứ anh có. Nhưng thứ cô cần thì anh phải cố gắng mới có được. Anh ôm thật chặt cô vào lòng buồn bã, ánh mắt cúi xuống.
Không ngờ khi cúi xuống anh lại bắt gặp những bịch bánh mà hai người ăn nãy giờ, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng. Anh khẽ cười vuốt tóc cô nói:
- Anh sẽ cho em một chiếc nhẫn thật khác.
Nói rồi anh buông cô ra, với tay lấy những cọng nhôm màu vàng gnười ta dùng để quấn đầu bịch bánh lại cho sang trọng. Anh nhanh nhẹn uốn cong cọng nhôm lại tạo thành vòng tròn, rồi quấn hai đầu thật chặt, nắn hai đầu cõng nhôm lại thành một cái bệ giữ kim cương. Chỉ có điều không hề có viên kim cương nào trên đó cả.
Hải Quỳnh im lặng nhìn Tần Phong làm, đôi mắt sáng lên, cả người cảm thấy ấm áp vô cùng, cô thích chí nhìn từng động tác của anh.
Tần Phong làm xong nhìn nìn ngắm ngắm tác phẩm của mình khẽ gật đầu ưng ý rồi mĩm cười nắm lấy bàn tay trái nhỏ nhắn của Hải Quỳnh, từ từ đeo chiếc nhẫn bằng nhôm vào ngón áp út thon dài của cô, càng làm cho ngón tay thê xinh đẹp.
Tần Phong đắt chí nhìn tác phẩm của mìn trên ngón tay của Hải Quỳnh rồi gật đầu cười nói:
- Vô cùng đặc biệt. Có một không hai trên đời này.
Hải Quỳnh nhìn điệu bộ khoa trương của Tần Phong không nhịn được đành phá ra cười, sau đó ôm chầm lấy anh, khẽ nói bên tai anh:
- Được, vậy thì suốt đời suốt kiếp này, em chỉ đeo một chiếc nhẫn của anh thôi.
Sau đó, môi hai người ấm áp tìm lấy nhau, trao cho nhau một nụ hôn thật nhẹ nhàng êm ái đầy ngọt ngào và hạnh phúc.
Tần Phong giật mình tỉnh giấc. Thì ra những kỷ niệm êm đềm từng chút từng chút hiện về trong giấc mơ của anh. Anh đau khổ tự hỏi với chính bản thân mình.
“ Tại sao cô dã từng hứa chỉ đeo một chiếc nhẫn của anh thôi, vậy mà lại quên đi, lại deo trên tay chiếc nhẫn của người con trai khác. Tại sao?”
Một cám giác đau đớn, hối hận, luyến tiếc dâng tràn vào tim anh, bóp chặt nó ra thành ngàn mảnh. Nỗi đau này tràn ra hành những giọt nước mắt mặn đắng rơi dài tên gương mặt anh rơi xuống gối, nhanh chóng lan ra thành nỗi đau.
Thì ra tất cả mọi thứ trước đây đều là hồi ức của anh mà thôi, còn cô, cô đã quên đi từ lâu rồi.
Chương 4: Phiền phức mang tên em.
Tần Phong đang bê dĩa cơm ngồi vào bàn ăn trong căn tin trường thì đột nhiên cảm giác cô một luồng hơi thở đến gần mình, một cái bóng nhỏ nhắn bao trùm lên anh.
- Haiz! Tôi cứ nghĩ làm sao anh lại không nhận ra tôi cơ chứ, hóa ra là anh bị cận.Chắc là không nhìn rõ được mặt tôi nên anh mới nói là không quen đúng không? – Hải Quỳnh chạy từ bàn mình sang bàn anh nhìn chăm chú vào chiếc mắt kính trên mặt anh cười vui vẻ nói nhu khám phá ra điều gì mới mẻ.
Tần Phong vẫn giữ bộ mặt lãnh đạm như ngày thường của mình, không thèm trả lời, không quan tâm đến lời cô nói, vẫn tiếp tục ăn suất cơm của mình thì đột nhiên một cánh tay đưa ra tháo lấy cái mắt kính trên mặt anh.
- Anh bị cận bao nhiêu độ vậy, lần trước anh đeo mắt kính sát tròng à – Hải Quỳnh vừa nói vừa đeo thử cái mắt kính của Tần Phong.
Nhưng thật lạ là cái mắt kính này không giống như mắt kính cận của ba cô chút nào, không có chút mờ ảo nào cả, nó cứ nhàn nhạt như là một cái kính mát bình thường. Hải Quỳnh cảm thấy bất ngờ vô cùng, cô haiz lên một tiếng nhớ lại bộ dạng đánh nhau của Tần Phong với mấy tên cướp lần trước rất thành thạo, xem chừng cũng là dân đánh đấm. Cô cười phá lên nói:
- Haiz! Thì ra anh là lưu manh giả danh trí thức. Đeo mắt kính vào cho giống dân chăm học, chắc không phải là anh học dốt đó chứ.
Tần Phong nghe Hải Quỳnh nói xém chút nữa bị nghẹn. Anh ho sặc sụa, Hải Quỳnh thấy vậy tưởng mình đọng vào nỗi đau của Tần Phong nên vỗ vỗ vào lưng anh, an ủi:
- Không sao đâu, học dở cũng có cái hay mà. Chẳng phải có câu: Sinh viên không thi rớt chẳng phải là sinh viên đó sao. Nhưng mà cái kính này đẹp thật đó – Hải Quỳnh đưa cái kính lên xăm soi gật gù khen gợi.
- Nếu thích thì cho cô đó – Tần Ph