con, nhất là đứa con gái này, vì cô có gương mặt giống mẹ vô cùng. Nhìn vẻ mặt háo hức của con gái nhưng giáo sư Trình lại không được vui, ông muốn con gái vào làm ở nơi quen biết, sẽ không phải chịu cảnh vất vả của người mới vào nghề, nhưng con gái bướng bỉnh nhất định không chịu nghe theo sự sắp đặt của ông.
- Hay là đừng xin ở đây nữa mà vào làm ở chỗ bạn ba đi – Ông thử cố gắng khuyên nhủ con gái thêm lần nữa.
- Không đâu – Hải Quỳnh trả lời dứt khoát – Con muốn thử tự mình xin việc, con muốn thử tự lập bằng chính đôi tay và đôi chân của mình một lần, không thể cả đời sống trong sự che chở và đùm bọc của ba và anh Huy hoài được.
Nói rồi lại sợ ba mình cằn nhằn, Hải Quỳnh vội vã đứng dậy nuốt ực miếng bánh mì vẫn còn đang trong miệng rồi chạy đi :
- Em đi xúc miệng lại một cái, anh chuẩn bị chở em đi nha.
Hiểu Huy khẽ gật đầu cười với em gái , rồi liếc sang ba mình, từ lúc hải Quỳnh nói ra câu đó, giáo sư Trình đã buông rơi cái muỗng trên tay xuống thẫn thờ. Đợi em gái đi khuất, anh mới nhẹ nhàng trấn an cha.
- Không sao đâu ba, quá khứ đã qua lâu lắm rồi.
Giáo sư Trình khẽ vuốt mặt, vầng trán đã nhăn lại thành mấy nếp tự lúc nào. Làm sao ông có thể quên được cái quá khứ đó chứ, cái quá khứ tàn bạo suýt chút nữa làm ông mất đi đứa con gái yêu quý của mình, cũng vì câu nói đó. Ông đã rất hối hận tại sao lúc đó lại mềm lòng như thế, tại sao lại để con gái rời xa mình để rồi suýt chút nữa thì …
Ngay sau đó là cái ôm chầm từ phía sau của Hải Quỳnh, cô nũng nịu nói với ba mình:
- Con đi nha ba.
- Tạm biệt con gái, chúc con may mắn.
- Cám ơn ba – Hải Quỳnh quẩy tay tạm biệt rồi leo lên xe anh trai.
Nhìn tòa nhà sừng sững trước mặt, Hải Quỳnh không khỏi sợ hãi. Đây là nơi cô muốn khiêu chiến sau khi ra trường. Ai chẳng biết công ty LK là một công ty hàng đầu với lắm nhân tài hội tụ. Muốn vào trong đó phải qua vòng thẩm vấn cực kì gắt gao.
Chẳng hiểu tại sao cứ mỗi lần đi ngang qua đây thì trong lòng cô lại có một cảm giác xuyến xao đến lạ kì, một sự háo hức không có điểm dừng. Cứ như nó là mục tiêu chinh phục của cô vậy suốt trong quảng đời sinh viên vậy.
Cô đưa hai tay lên đấu với nhau như muốn tạo ra một ống nhòm hình vuông, nheo mắt nhìn về phía tòa nhà rồi sau đó chỉa hai ngón tay vào đó như là động tác bắn súng. Phằng…. Sau đó cô thích chí cười, rồi như chợt nhớ cô vội vàng nhìn xung quanh. Không có ai cả. Thở phù một cái, mừng quá, nếu không cô sẽ bị cho là con ngốc mất. Nhún vai một cái cô bước thẳng vào công ty này không chút do dự.
Cô không biết hành động của cô đã được thu vào tầm mắt của một người vẫn đang ngồi trong xe. Người đó ôm bụng cười, ban đầu là cười nhỏ, nhưng sau đó thì phá ra cười to.
- Cốc cốc …
Quốc Anh nín cười nhìn ra người vừa gõ cửa, gương mặt Tần Phong xuất hiện sau tấm kính bên tay lái phụ, Tần Phong nhìn Quốc Anh nét mặt tươi tỉnh nụ cười vẫn chưa tắt thì chau mày hỏi:
- Mình vừa đi có một lát thôi mà khi trở lại bộ dạng cậu ngái ngủ của cậu lại trở nên phấn khích như thế à. Có chuyện gì sao?
- Có chút chuyện vui – Quốc Anh vừa đáp vừa đón lấy ly cà phê nóng chứa trong ly nhựa trên tay Tần Phong, nhớ lại cảnh tượng ban nãy mà buồn cười.
- Lại tìm được em nào mới rồi à – Tần Phong giễu cợt.
- Hôm nay cậu làm gì? – Quốc Anh không thèm để ý tới sự trêu đùa của bạn quay sang hỏi.
- Thì đi gặp khách hàng – Tần Phong hờ hững đáp.
- Ờ…cậu đi đi – Quốc Anh thờ ơ đáp, tay nghịch cái điện thoại
- Là nữ đó – Tần Phong nhìn bạn một cái rồi nói rõ thêm.
- Ờ…
- Vẫn còn rất trẻ
- Ờ, chúc cậu may mắn – Quốc Anh vẫn thờ ơ đáp.
Thái độ của Quốc Anh làm Tần Phong thấy rất lạ, mọi lần đi gặp khách hàng là nữ giới thì mặc kệ tuổi tác là bao nhiêu cậu ta cũng giành đi cho được, sao hôm nay lại im lặng thất thường như vậy. Đang định hỏi xem bạn mình có vấn đề gì không thì cậu nghe bạn nói tiếp:
- Hôm nay mình đến trực tiếp tham gia buổi phỏng vấn nhân viên mới.
Hóa ra là như vậy, Tần Phong chợt hiểu ra. Hèn chi thái độ của Quốc Anh lại khác mọi hôm như vậy, là bởi vì phỏng vấn nhân viên mới sẽ có nhiều cơ hội gặp được những em trẻ đẹp để mà ve vãn. Mặc dù biết bạn mình rất chí công vô tư, không bai giờ đặt chuyện tư vào công việc nhưng Tần Phong vẫn quyết định nói:
- Mình sẽ tham gia buổi phóng vấn, còn cậu đi gặp khách hàng.
Nói xong cậu lái xe chạy đi vào bãi đỗ, mặc kệ Quốc Anh há hốc miệng kinh ngạc và hụt hẫng vì vuột mất cơ hội ngía người đẹp. Tần Phong không muốn trong công ty có sự ve vãn làm mất hình tượng công ty.
Khi Hải Quỳnh bước vào tràn đầy tự tin bao nhiêu thì khi đứng trước một dãy người chờ phỏng vấn, thì sự tự tin của cô nhanh chóng bị dập tắt.
- Được rồi mọi người hãy nộp hồ sơ ở đây rồi tìm chỗ ngồi chờ gọi tên – Một nữ nhân viên mặc đồng phục công sở màu xám nhẹ nhàng hướng dẫn họ với gương mặt không biểu cảm, giống như cô ấy đã quá quen với trường hợp này.
Cũng phải, LK là công ty lớn hàng năm có hàng trăm người xin được tuyển chọn vào. Cảnh tưởng này diễn ra liên tiếp có gì lạ đâu. Hít một hơi theo gót mấy người mới đến khác nộp đơn vào chiếc bàn trước mặt, cô nhanh mắt liếc nhìn tên trường của những người khác, nào là đại học Quốc Gia, nào là đại học Bách Khoa, cô lè lưỡi sợ hãi một cái rồi nhanh chóng tìm lấy cho mình một chỗ ngồi.
Vừa đặt mông ngồi xuống, Hải Quỳnh đã choáng voáng khi bên tai cô là những tiếng rì rầm. Những người mới đến đang lẩm nhẩm lại cách tự giới thiệu về mình và cách trả lời câu hỏi để phỏng vấn ra sao. Có người còn sử dụng tiếng anh và tiếng trung.
Hải Quỳnh nuốt nước miếng đánh ực một cái. Cô cũng khẽ nhắm mắt lại lẩm nhẩm cách tự giới thiệu. Dù đã được anh trai chỉ dạy cho cách tự giới thiệu về bản thân sao cho ấn tượng và đã tập đi r