cô gái rồi kéo cô lại sát phía mình.Cô ngượng chín mặt khẽ đẩy anh ra
-Ơ này,buông em ra………
-Xách đồ cho em thì phải trả thù lao chứ?!
-Hứ,tại anh bảo mua cho em còn gì? Thôi,buông ra đi,người ta đang nhìn rồi cười kia kìa
-Thì kệ! Người ta khen mình đẹp đôi đấy ! –chàng trai ghé sát mặt cô gái cười ranh mãnh
Cô gái ngượng ngùng cúi mặt xuống tránh ánh mắt mọi người.Ai nấy đều nhìn họ với ánh mắt thán phục và cả ghen tị nữa bởi họ quá đẹp đôi.
Chàng trai kia vô cùng sung sướng và tự hào trước thái độ vủa mọi người.Anh quay sang trêu chọc cô
-Này, sao cứ cúi mặt xuống thế Mai Mai? Hay là chê anh là đồ ông già không xứng với em
-Ơ,ơ,không có mà…..Lạc Dương, em…….em không có ý đó…..
-Thế thì là ý rồi? –anh nháy mắt với cô
Cô bực mình dùng hai tay véo má anh rồi lắc lắc cái đầu của anh
-Thì người ta xấu hổ.Xí.Ngố thế không biết
Rồi cô bỏ tay ra cười rất đáng yêu ,mặt vẫn còn đỏ
-Hi hi,nhưng mà không thèm giận chồng đâu tại vì anh đáng yêu quá đi mất
Nghe thấy vậy chàng trai kia vui vô bờ,anh muốn hôn cái đôi môi xinh xắn kia quá.Anh quay sang cô,cúi thấp người xuống
Bất chợt cô gái kia quay lại,nhìn thấy hành động kì cục của anh,cô chớp mắt lia lịa.Thấy thái độ của cô,anh ngượng đỏ mặt rồi quay đi hướng khác
Cô biết anh định làm gì.Cô khẽ mỉm cười,giật giật vạt áo của anh rồi bảo anh cúi người xuống.Khi anh cúi ngang mặt cô thì bất ngờ cô hôn lên má anh một cái thật nhanh nhưng cũng không kém phần ngọt ngào.Thấy anh ngẩn ngơ cô cười khúc khích trêu chọc
-Hi hi,có người đơ rồi ^^
-Hơ,không ngờ em cũng bạo ghê nhỉ? Dám hôn lén người ta cơ đấy –anh hoàn hồn,quay sang trêu lại cô,khuôn mặt ánh lên một niềm vui vô bờ………………Từng hình ảnh hiện lên rõ nét một cách lạ kì làm Mai Mai run lên bần bật.Cô đánh rơi chiếc bánh quy đang cầm trên tay, ngồi thụp xuống,nước mắt rơi giàn giụa
-Cô gái ơi,cô có sao không? –người bán hàng lo lắng hỏi
-Ơ….tôi không sao, cám ơn
Mai mai cố gạt hết nước mắt rồi chạy thật nhanh đến phòng vệ sinh.Cô nhìn bản thân trong gương mà không khỏi thốt lên rằng “trông mình thật thê thảm”
Trông cô lúc này đau khổ hơn bất cứ lúc nào.Nỗi nhớ Lạc Dương cứ dày vò cô.Cô nghĩ có lẽ mình bị điên.Khi ở bên lạc Dương thì nhớ về Tử Long còn khi bên cạnh Tử Long thì lại nhớ Lạc Dương da diết
Ngày hôm nay đã hai lần cô nhớ lại kỉ niệm cũ rồi.Đó là khi cô mới bắt đầu yêu anh.Lúc ấy cô nghĩ chỉ đi chơi với nhau thì thật tầm thường không có gì đáng nhớ cả.Và vì thế cô chưa từng trân trọng nó nhưng đến bây giờ cô thèm khát
Nhiều lúc cô thấy cũng lạ lùng.Ở bên Tử Long cô chưa bao giờ là người chủ động thể hiện tình cảm trước.Thậm chí có lúc Tử Long chủ động hôn cô làm cô còn thấy khó chịu
Nhưng bên Lạc Dương thì khác,cô có thể ôm hôn anh ấy rất tự nhiên,cô có thể chủ động,thậm chí gọi anh ấy là “chồng” dù hai người chưa kết hôn.Còn khi Tử Long gọi cô là “vợ” cô thấy khó mà chấp nhận được.Lạc Dương luôn cho cô một cảm giác gần gũi hơn
Nhưng Mai mai đã vội gạt bỏ ý nghĩ đó.Cô đang bên Tử Long và cô thấy hạnh phúc.Cô tự nhủ với lòng mình rằng : “Anh ấy không nhớ mày đâu,con ngốc”
Nhờ ý nghĩ đó mà cô có thể kìm *** nỗi nhớ về Lạc Dương.Cô tự bắt mình không được nhớ về anh,không được nhắc đến từ “yêu” với anh bởi cô nghĩ cô không xứng đáng với anh. Cô trốn tránh tình cảm của mình vì sợ làm anh tổn thương.Đơn giản như thế thôi.Đơn giản đến mức khiến người ta đau lòng!
Cô bước ra cổng siêu thị,nhìn thấy thấp thoáng bóng Tử Long cô vẫy tay mỉm cười gượng
-Nhanh lên,tối bây giờ -Tử Long giục
-Ừm,em ra ngay đây
-Khiếp em làm gì mà lâu thế,ăn hết cả đồ trong siêu thị luôn đấy à?
-Đâu có,em không phải là heo.Đi ra biển đi
Hai người lại tiếp tục đạp xe ra biển.Gió biển thổi nhè nhẹ làm vơi bớt nỗi buồn trong Mai Mai.Cảnh biển lúc nào cũng đẹp như vậy.Cô rất yêu biển
Đang mải mê thả hồn theo gió Tử Long kéo cô đến một khoảng cát vắng người.Cô ngỡ ngàng khi thấy trên nền cát một hình trái tim được vẽ thật cẩn thận,viền hoa hồng xanh rất đẹp,ở giữa là dòng chữ to được viết nắn nót “ I LOVE YOU”
Tử Long đứng bên cạnh tác phẩm của mình anh cười thật tươi
-Anh chuẩn bị khi nào thế?
-Hì,lúc em ngủ như bí ý
Khi cô đang ngẩn ngơ nhìn nền cát đẹp đẽ kia thì Tử Long đã đến bên cô,anh kéo cô ngồi xuống rồi bảo cô đặt tay vào một phần cát cao hơn
-Ấn tay xuống đi
Mai Mai không hiểu gì nhưng cũng ấn tay xuống. Tay cô chạm phải vật gì đó cưng cứng,phủi cát ra cô thấy một chiếc hộp dài màu đỏ
Tử Long cầm lấy mở ra cho cô xem.Ánh nắng mặt trời chiếu vào,chiếc vòng cổ bên trong sáng lấp lánh lên đẹp lạ kì.Đó là một sợi dây chuyền bằng bạch kim có gắn kim cương quanh mặt cỏ bốn lá ở giữa.Nó thật sự rất đẹp,mang một vẻ kiêu sa nhưng cũng không kém phần dễ thương
Mai mai ngỡ ngàng,hết nhìn dây chuyền lại nhìn Tử Long.Thấy thái độ của Mai Mai như thế Tử Long rất hài lòng xem ra anh đã chọn không nhầm.Mai Mai rất thích
Bỗng nhiên anh quỳ xuống trước mặt Mai mai khiến cô giật mình
-Đừng ngạc nhiên thế! Bởi vì em đã có nhẫn vậy nên anh sẽ cầu hôn em bằng sợi dây chuyền này.Mai mai ,làm vợ anh nhé?
Tử Long nói giọng run lên vì hạnh phúc,đôi mắt anh nhìn Mai mai lấp lánh một niềm vui khôn tả. Mai Mai run rẩy trước lời nói của anh.
Tại sao lại thế ư? Cô không biết.Lẽ ra cô phải vui mừng chứ? Lẽ ra cô phải hét lên vì hạnh phúc chứ? Lẽ ra cô phải đồng ý ngay chứ? Cô đã từng mong đợi ngày này thế còn gì.
Nhưng cô lại ngập ngừng.Cô bối rối không biết nên đồng ý hay không.Cô nhắm mắt lại không dám nhìn Tử Long,môi mím chặt.Cô sẽ không đưa ra bất cứ câu trả lời nào vào lúc này
-Tử Long,em xin lỗi……….lúc này em chưa thể quyết định được.Hãy cho em thời gian……..
Tử Long hụt hẫng trước câu trả lời của cô.Sự buồn bã hiện rõ trong đôi mắt anh.