vào một nhà hàng lớn bên đường. Elina hào hứng kéo cô đến chỗ bán kem trước khi đi đến quán phở
-Anh,anh,mua cho em kem đi
-Thích thế hả?
Elina gật đầu rồi cứ cắm cổ ăn ngấu nghiến que kem một cách tự nhiên. Lạc Dương nhìn cô cười cười. Elina có nhiều điểm giống Mai Mai thật đấy. Nhìn cô ăn anh lại nhớ Mai Mai vô cùng. Anh cứ cười tủm tỉm mãi không thôi
-này,hôm nay anh có chuyện gì mà vui thế? Em thấy anh cứ cười mãi
-Ừ,tôi vui lắm. Vì vui nên tôi mới rủ cô đi chơi
Rồi Lạc Dương kéo cô sang chỗ bên cạnh vừa ghé mời cô ăn phở. Ở hà Nội thì có lẽ mòn này là đặc sản. Hầu như các khách nước ngoài đều thích món này. Elina cũng không ngoại lệ. Cô thích lắm cứ cảm ơn Lạc Dương rồi rít.
Nhờ có anh mà cô được đi chơi Hà Nội được đi ăn kem,ăn phở. Khi đã ăn no nê cô muốn về. lạc Dương vẫn còn hào hứng lắm nhưng anh cũng chiều ý cô.Đang đinh ra xe thì đột ngột trời mưa. Lạc Dương mua vội một chiếc ô lớn rồi chạy vù ra chỗ Elina. Anh kéo Elina sát lại bên mình. Elina hơi ngượng nhưng không muốn bị ướt cô cũng đành chịu.
-Elina này…………ưm…………-Lạc Dương cứ ấp úng mãi
-Anh muốn bảo em cái gì? Sao cứ úp úp mở mở mãi thế?
-Tôi………..à…à………anh ………anh không có em gái. Anh rất muốn có. Em…………làm em gái anh nhé? –Lạc Dương rất lúng túng khi nói. Anh vốn không giỏi ăn nói với phụ nữ
Thái độ của anh làm Elina bật cười. Cô nhìn anh cười hiền
-Anh đùa em hả? Em có được cái vinh dự được làm em gái kết nghĩa với anh hả?
-Anh không đùa. Thật đấy ! em đồng ý nhé?
-Em rất vui khi anh nói thế. Thật tuyệt vời khi được trở thành em gái của một người như anh. Anh nói phải giữ lời nha. Nghoéo tay nào?
Nói rồi cô giơ ngón út ra trước mặt anh. Anh cười hì hì khi thấy cô hành động trẻ con như thế. Anh đưa tay gõ nhẹ vào trán cô một cái
-Trời ơi! Bây giờ mà còn chơi cái trò trẻ con ấy à? Ngốc quá!
Và rồi cả hai người cùng phá lên cười khúc khích. Họ không biết rằng cái cảnh thân mật đó đã lọt vào tầm mắt của Mai Mai. Mai Mai đang cầm ô,tay xách túi kem và một ít thạch hoa quả vừa mua,đứng ở một góc khuất. Cô kinh ngạc khi chứng kiến cái cảnh ấy. Hành động gần gũi như thế mà gọi là bạn ư?
Lòng cô nóng như lửa đốt. Chưa lúc nào sự ghen tuông trào dâng trong cô mạnh mẽ như thế này. Cô đau đớn vì chẳng thể làm gì được. Ông trời thật quá đáng khi bắt cô phải chứng kiến cái cảnh ấy. Cô đã tin tưởng Lạc Dương đến mức nào mà bây giờ anh nỡ đối xử như thế với cô.Mai mai sững người đánh rơi cả đống đồ vừa mua và cả chiếc ô xuống đất.
Cô vùng bỏ chạy.Cô muốn trốn chạy tất cả thoát khỏi mê cung tình ái này. Lạc Dương và Elina ra đến xe. Anh ngạc nhiên khi thấy một chiếc ô cùng một đống thức ăn lỉnh kỉnh nằm lăn lóc trên đường.Anh vội ngước mắt nhìn lên con đường trước mặt thì thấy bóng dáng một cô gái đang chạy mải miết
Cô gái ấy mặc một chiếc váy họa tiết nhỏ rất dễ thương. Là Mai Mai ư? Phải! Lạc Dương đã nhận ra cô vì chiếc váy cô đang mặc là chiếc duy nhất. Anh đã nhờ nhà thiết kế làm riêng cho cô.Anh vội vã đưa cho Elina chiếc ô
-Em ở đây chờ anh. Bây giờ anh phải đi
Lạc Dương nói gấp gáp rồi vụt chạy như bay. Nước mưa hắt vào mặt anh ran rát. Mưa càng lúc càng lớn che khuất tầm mắt anh. Nhưng anh cứ chạy mải miết,mắt không rời khỏi cái bóng người con gái kia
-Mai Mai –anh gào tên cô thật lớn
Nhưng vì khoảng cách quá xa và tiếng mưa quá lớn đã át đi tiếng gọi của anh. Khi anh đã gần đuổi kịp Mai Mai thì
Kít………..một chiếc xe ô tô phanh gấp. Chiếc xe ấy suýt đâm vào Lạc Dương
-Này,anh kia,anh bị điên hả? Đi đứng kiểu gì vậy? –người lái xe quát lớn khi thấy Lạc Dương trước mũi xe
Lạc Dương giật bắn mình xin lỗi hối hả. Khi anh ngẩng mặt lên thì đã mất dấu cô ấy rồi. Anh nhìn dòng xe tấp nập mà tuyệt vọng. Nhưng anh vẫn chạy tiếp,vô thức chạy về phía người anh yêu đã đi.Nhưng anh cứ chạy mãi,chạy mãi mà không thấy bóng dáng cô đâu. Anh buồn bã ngồi xuống vỉa hè.Mưa cứ xối xả không ngừng khiến anh càng buồn
-Tại sao em cứ chạy mãi thế? Vì sao anh gọi mà em không trả lời? Bây giờ em đang ở đâu? Trời mưa lớn lắm em có lạnh không?...............
Lạc Dương cứ lẩm bẩm một mình mãi thế. Anh gục đầu xuống mệt mỏi. Bỗng dưng có một bàn tay đặt nhẹ lên vai anh.Một giọng nói ấm áp vang lên bên anh
-Lạc dương,anh sao thế? –Elina thủ thỉ
Lạc Dương ngẩng đầu lên. Elina đang nhìn anh xót xa. Khuôn mặt cô,quần áo cô,tóc cô đều ướt đẫm nước mưa
-Em đi theo anh ư?
-Vâng,đột nhiên anh đi như thế,em lo lắm
-Ngốc thế,anh đâu còn nhỏ nữa nữa,anh hơn em 5 tuổi cơ đấy cô bé à! Thôi,anh đưa em về. Thật xin lỗi vì làm em lo lắng chạy theo đến nỗi ướt hết cả thế này
-Không sao đâu
Elina nói khẽ rồi kéo lạc Dương đứng dậy. Họ lững thững đi về chỗ đậu xe lúc nãy. Bước đi trong im lặng . Elina nhìn Lạc Dương lo lắng.Khuôn mặt anh buồn vô hạn.Dù không biết chuyện gì xảy ra,không biết anh đang định đuổi theo ai nhưng Elina thực sự rất sốt ruột. Họ ra về trong không khí ảm đạm như thế!
Trong lúc đó Mai mai vẫn tiếp tục chạy,chạy mãi. Cô cũng chẳng biết mình đnag đi đâu,ở đâu nữa,chỉ biết rằng mình muốn đi xa thật xa. Tiếng mưa gào thét như đang khóc thương cho cô vậy.Chạy mãi cũng mệt,chân mỏi nhừ,cả người đau ê ẩm,cô ngồi thịp xuống một gốc cây bên đường khóc thật lớn,vừa khóc vừa thét trong tiếng mưa ầm ầm
Lạc Dương,em ghét anh. Anh là đồ dối trá. Anh nói anh luôn chờ em cơ mà? Tại sao anh lại đi cùng Elian như thế chứ? Anh nói dối,anh nói dối. Thế mà em đã tin tưởng anh,em đã hạnh phúc đến nhường nào khi biết anh vẫn luôn chờ em vẫn luôn yêu em. Anh muốn trả thù em ư? Muốn em phải đau khổ hơn anh thì anh mới vui à?Đồ dối trá đồ tàn nhẫn!!!!!!!!!!!!!
Cô cứ khóc mãi,khóc nức nở. Mưa hắt mạnh vào mặt cô,gió rít lên từng hồi làm cô lạnh buốt/ Nhưng trái tim cô còn lạnh lẽo hơn, như chết dần theo từng phút giây vậy…………Cô đau đớn và tuyệt vọng bởi khi cô nhận ra Lạc Dương chính là người cô yêu nhất chứ không phải Tử Long thì cũng là lúc cô biết cô đ