luôn như vậy.
“Tôi không cần, anh đừng làm ra vẻ chúng ta có quan hệ mật thiết nữa, nếu không vì anh thì làm sao tôi bị bắt cóc? Mọi xui xẻo của tôi đều do anh gây nên, chúng ta vốn không cùng một thế giới, ngay từ đầu đã là như vậy!” – Nước mắt cô chỉ chực trào ra nhưng miệng thì vẫn cay nghiệt mà nói, tất cả mục đích chỉ nhằm chọc tức lòng tự tôn của anh khiến anh căm ghét mà bỏ mặc cô – “Hoàng Tấn Khang, anh làm đại ca bao năm mà không có đầu óc sao? Anh hại chết tôi rồi, lẽ ra anh nên tỏ ra không thân quen với tôi, dù sao tôi cũng không nhìn thấy những người này là ai, họ sẽ còn khả năng thả tôi đi. Bây giờ thì hay rồi, anh biến tôi thành có liên hệ với anh, đừng nói là yên bình sống cả đời, mà cơ hội sống sót rời khỏi đây tôi cũng không có…”
Lần trước chia tay cũng là do cô nói những lời nặng nề như thế này khiến anh không nói gì mà liền quay lưng đi. Bây giờ anh bỏ mặc cô thêm một lần là tốt rồi.
“Em đừng ồn ào nữa, không cần biết ai có thể qua mặt tôi, nhưng một đứa nhóc như em thì không thể đâu, ở đó đợi tôi đi.” – Dường như cũng có chút phiền muộn vì sự cố chấp của cô nhưng anh vẫn trước sau như một, chỉ dùng giọng điệu nghiêm nghị đáp lại rồi lớn tiếng nói với lũ bắt cóc. – “Bọn mày nói địa chỉ đi, tao đến.”
Ảo ảnh trong mơ của Như Quỳnh lại không ngừng vụt qua trước mắt, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh anh ấn cô nép kĩ vào trong một cái thùng hàng, khẩn cấp nhắc nhở cô:
- Trước khi bên ngoài yên lặng không còn tiếng súng, em nhất định không được đi ra ngoài. – Anh vừa căn dặn, vừa nhanh chóng thay băng đạn.
- Không được… anh định một mình đối đầu với chúng ư? Chúng có đến hơn chục người… - Sắc mặt cô trắng bệch, níu áo anh ngăn cản.
- Dù sao mục tiêu thực sự của chúng chỉ là tôi. – Anh rút điện thoại ra đưa cho cô, trên màn hình đã nhập sẵn một dãy số - Đây là người hiện giờ tôi còn tin tưởng được, lát nữa em hãy gọi đến số này, nhất định em sẽ được an toàn.
Nhìn anh chuẩn bị bước đi, Như Quỳnh run rẩy ôm lấy cánh tay anh:
- Không phải anh nói người của anh sẽ lập tức đến trợ thủ sao? Tại sao không đợi một lát nữa?
Tấn Khang lúc đó chỉ khẽ nhíu mày, ánh mắt anh trầm tư trong giây lát ngắn ngủi rồi lại không phục vẻ bình tĩnh tuyệt đối như thường. Anh cầm tay cô gỡ ra, bình thản nói:
- Dù sao trước đây tôi cũng chỉ là một tên sát thủ cô độc, tình huống phát sinh này cũng không hiếm gặp. – Bỗng dưng anh mỉm cười, tựa như muốn an ủi cô – Nhưng bây giờ có em ở đây, tôi sẽ nhất định sẽ trân trọng mạng sống của mình.
Tấn Khang đã nói như vậy, nhưng kết cục cô vẫn ôm trong tay thân thể đầy máu của anh. Anh mãn nguyện vì đã bảo vệ được cô, anh lúc ấy định buông xuôi mà rời bỏ nhân gian, những lời anh gắng nói đều là những câu trăn trối trong lòng…
Một đời mưa tanh gió máu của anh đã muốn được kết thúc một cách thanh thản trong vòng tay cô. Anh nghĩ rằng chẳng phải cô liên lụy đến anh, mà chính anh liên lụy đến cô.
Nhưng trước lúc mất đi toàn bộ ý thức, anh lại nghe Như Quỳnh hét lớn rằng cô sẽ đuổi theo anh xuống tận suối vàng, khi ấy anh lại có một nguyện ước xa xỉ: chẳng cần cô đuổi theo anh, chỉ cần cô đứng đó đợi anh, anh sẽ quay lại, chạy về phía cô… ">
…
…
Như Quỳnh giật mình tỉnh dậy giữa nửa đêm, trên gương mặt cô không chỉ đẫm mồ hôi mà còn có cả nước mắt. Dẫu biết đó chỉ là ám ảnh trong quá khứ nhưng cô cũng không thể kiềm chế cảm xúc lẫn lí trí. Cô rời khỏi nhà giữa nửa đêm, chạy đến bệnh viện.
Chạm vào thân thể còn ấm áp của anh, cô mới thực sự tin anh còn sống. Anh vẫn nằm đây, vẫn còn hơi thở, vẫn còn nhịp tim, anh chưa rời bỏ cô… Cô gục đầu trên ngực anh, có như vậy cô mới có thể buông lỏng tinh thần mà nghỉ ngơi một lát.
- Tấn Khang… – Cô nhỏ giọng thủ thỉ bên anh – Em biết, anh đã sống những năm tháng quá mệt mỏi rồi. Lúc này anh mới có thể ngủ một giấc sâu và yên bình… Em sẽ đợi anh, sẽ đợi anh… Đợi đến lúc anh tỉnh dậy, chúng ta sẽ lại yêu nhau mà không còn vướng bận, không có khổ đau…
…
…
Như Quỳnh cũng còn nhớ như in, những ngày mới bắt đầu mối quan hệ giữa họ. Cũng là anh tiến về phía cô …
[ Một tháng sau khi cô nhận số tiền hai trăm triệu của Hoàng Tấn Khang, cô vẫn đến quán bar đó làm việc.
Anh thỉnh thoảng có ghé qua quán bar, dường như ngày càng thường xuyên hơn. Anh vẫn lặng lẽ ngồi ở một góc khuất nghe cô chơi đàn. Đôi lúc anh đi lướt qua cô, mỗi lần ánh mắt của họ vô tình chạm nhau, Như Quỳnh đều khá lúng túng. Cô luôn có một cảm giác hồi hộp bất an. Dẫu sao cô cũng cầm tiền của anh nhưng chưa trao đêm đầu cho anh, vậy nên giả sử nếu anh muốn đòi quyền lợi thì cô không thể từ chối.
Một ngày nọ, chừng khoảng ba tháng sau lần đầu gặp nhau, Như Quỳnh bỗng nhận ra anh đã nhìn cô rất lâu. Ánh mắt của anh không còn giống làn nước hững hờ trôi mà đã trở thành một xoáy lũ sâu thăm thẳm, tưởng chừng muốn hút cả cô vào. Anh không chuyển dời ánh nhìn khỏi cô, điều đó khiến đôi tay cô run rẩy không thể kéo một bản nhạc hoàn hảo.
Lúc đó trong quán bar không còn một người khách, lạ thật, họ đã dời đi từ lúc nào cô cũng không biết.
Trong ánh đèn mờ ảo, chỉ còn bóng người đàn ông mạnh mẽ, thâm trầm mà quyến rũ. Anh tựa như loài báo đen cao ngạo bí ẩn đang từ từ thu hình bóng của một con huơu non là cô vào trong mắt.
Anh đứng dậy đi về phía cô, rất thẳng thắn và quả quyết nói:
- Tôi muốn em.
Như Quỳnh ngây người rất lâu, không hẳn là sợ hãi, cảm giác bồn chồn trong lòng cô thực khó diễn tả.
- Chuyện đó… - Cô gần như lí nhí nói, nếu không phải anh đang đứng ngay trước mặt cô, đăm chiêu quan sát cô thì hẳn là chỉ có mình cô nghe được – Cũng phải thôi… lần trước là tôi chưa hoàn thành…
- Không phải chỉ một đêm, tôi muốn em ở bên tôi lâu dài.
- Lâu dài? – Cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt mở to, dè dặt sợ hãi nói – Ông muốn tôi trở thành tình nhân?
- Khô