ng, là bạn gái. – Anh liền bổ sung thêm – Tôi hơn em khá nhiều tuổi, nhưng đó không phải vấn đề quan trọng.
Người cầm đầu một thế lực lớn trong giới xã hội đen này nói muốn cô trở thành bạn gái? Như Quỳnh thực sự không thể tin vì cô vốn không thể so với những người phụ nữ mặn mà sắc sảo khác. Thanh Nguyệt cũng từng nói rằng điều hấp dẫn nhất ở cô chính là nét trẻ trung tinh khôi, thứ mà những người như chị ấy đã bị thời gian và cõi đời xô bồ kia vĩnh viễn lấy mất. Có lẽ điều làm người đàn ông trước mặt này hứng thú cũng chỉ là tuổi trẻ và sự non nớt hiện tại của cô, một khi anh ta đã chiếm được thì cô cũng mãi mãi mất đi.
Hoàng Tấn Khang tinh tế nhận ra ý tứ cự tuyệt trong mắt Như Quỳnh dù cô vẫn đang im lặng không dám lên tiếng. Anh mỉm cười:
- Vì tôi là người xấu sao?
- Không có… - Cô lắp bắp trả lời – Ông rất trượng nghĩa, không giống như những người xấu.
- Vậy thì điều làm em e ngại là chính nghề nghiệp của tôi? – Giọng anh tuy không phải là uy hiếp tra hỏi nhưng lại có sắc thái rất nghiêm túc.
Như Quỳnh trong lòng run rẩy, cũng không dám nghĩ ngợi lâu, đến lúc trả lời cũng cảm thấy là mình đã quá bừa bãi chủ quan:
- Tôi… tôi nghĩ là con người ai cũng có lý do và mục đích của mình. Ông làm nghề gì thì đó cũng là sự lựa chọn của ông… Hơn nữa, mọi người đều kính nể ông… chắc hẳn điều đó cũng rất đáng tự hào…
Không ngờ lúc cô trả lời xong, anh trầm mặc hồi lâu. Cho rằng mình đã trả lời thất thố, Như Quỳnh không dám ngẩng đầu lên nhìn anh nữa. Sau cùng anh lại bình thản lên tiếng:
- Như vậy thì tốt rồi… - Anh vươn tay nâng cằm cô lên, bắt gặp được ánh mắt bối rối của cô – Tôi sẽ không làm em sợ, tuy tôi bắt đầu theo đuổi em nhưng vẫn sẽ cho em quyền lựa chọn.
- Tại sao… tại sao lại là tôi? – Cô vẫn không hề bớt hoang mang – Tôi cũng chỉ là người bình thường, tôi… tôi nghĩ là mình không phù hợp… tôi chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản thôi…
Gương mặt anh mang theo một chút ưu phiền, tuy nhiên anh vẫn nhẹ nhàng mỉm cười:
- Nếu một ngày em rung động vì tôi, nhất định tôi sẽ cho em biết lý do…">
CHƯƠNG 16:
Buổi sáng hôm ấy, Tú Anh bị Quang Triệu gọi dậy rất sớm, hôm nay hắn có vẻ cao hứng đến kì lạ. Cô còn chưa ăn sáng xong, hắn đã thúc giục cô đi thay đồ và trang điểm. Tú Anh thoạt đầu rất bất ngờ, nghĩ là hắn định đem cô ra ngoài nên cũng vô cùng vui mừng.
Cô chải chuốt ăn mặc đẹp đẽ, Quang Triệu hôm nay còn đứng bên cạnh giúp cô lựa váy áo. Tú Anh định mặc một bộ đầm trẻ trung nhẹ nhàng nhưng hắn lại yêu cầu cô mặc chiếc váy cầu kì sang trọng thuộc bộ sưu tập thời trang thời thượng mới nhất mà hắn vừa mua cho cô tuần trước. Tú Anh liền vừa hồi hộp vừa hân hoan, chẳng nhẽ lần này hắn đi gặp đối tác làm ăn cũng muốn đem cô đi cùng? So với tình cảnh mấy ngày trước bị hắn lạnh nhạt thì hiện tại có thể coi là sự bù đắp thỏa đáng cho cô.
Tú Anh còn càng hạnh phúc hơn khi thấy hắn tự tay đeo khuyên tai cho cô, thì thầm vào tai cô nói: “Em rất đẹp, làm tôi rất vui.”
Hai mắt cô long lanh rạng ngời, cử chỉ ngọt ngào khoác lấy cánh tay hắn:
- Anh, hôm nay mình đi đâu vậy?
- Chúng ta chuyển nhà. – Quanh Triệu bình thản nhếch môi cười.
- Chuyển nhà sao? – Tú Anh lại càng kinh ngạc hơn – Tại sao lại chuyển nhà?
- Chúng ta dọn đến chỗ đẹp đẽ hơn, cũng rộng rãi hơn, em không thích sao? – Nụ cười trên môi hắn bỗng đầy tà mị.
Hắn kéo cô vào xe, Tú Anh lúc đó vẫn chưa hết hiếu kì, cô nghe đồn hắn có rất nhiều nhà đất nhưng chẳng phải hắn vẫn luôn yêu thích biệt thự này nhất sao? Đùng một cái liền chuyển đi như vậy làm cô không kịp chuẩn bị gì cả.
- Sao vậy? Không muốn cùng đi? – Quang Triệu thấy cô còn chần chừ liền tỏ ra cau mày một chút.
- Không phải, nhưng em còn chưa thu dọn đồ đạc… – Tú Anh vừa thanh minh vừa vội thắt dây an toàn.
- Để đó, cần gì thì bảo người làm về lấy, không thì anh mua đồ mới cho em là được. – Hắn vui vẻ hào phóng nói.
…
…
Quang Triệu chở Tú Anh đến trước cổng một tòa biệt thự đồ sộ khác. So với căn nhà họ từng ở thì biệt thự mới này phải rộng hơn đến ba lần. Hắn thân mật ôm eo cô bước vào trong, để cô tận mắt chiêm ngưỡng một không gian nội thất vô cùng xa xỉ tưởng chừng chỉ dành cho bậc vua chúa quý tộc.
- Thích không? – Quang Triệu liền hỏi cô khi cả hai đứng cạnh đài phun nước trong đại sảnh.
- Rất thích! Nơi này thực đúng là thiên đường, thật là quá rộng.
- Từ hôm nay em sẽ ở đây. – Kéo cô vào phòng khách, hắn đã có dự tính của mình.
Tú Anh hơi bất ngờ khi thấy có hai người đứng ở đó đợi sẵn. Một người thì cô không lấy làm lạ gì, đó cũng chính là quản gia ở căn biệt thự cũ. Còn người bên cạnh là một phụ nữ lần đầu thấy mặt, chị ta đang mặc bộ đồng phục người giúp việc.
Ấn tượng đầu tiên trong đầu của Tú Anh về chị ta là “Xấu quá, kì dị quá”. Thời đại nào rồi mà còn kiểu xăm mắt xăm môi như vậy? Chị ta mới từ nhà quê lên sao? Nhìn không biết nên đoán là bao nhiêu tuổi nữa.
- Ông chủ, cô Tú Anh, hoan nghênh hai người về nhà. – Quản gia mẫu mực cúi đầu trước.
Trong khi đó người giúp việc kia lại đứng trơ trơ ra đó, Tú Anh liền cảm thấy chị ta thật là trì độn, chí ít cũng phải biết học theo ông quản gia chứ. Không biết ai giới thiệu chị ta vào đây làm, nhưng như vậy chắc chắn sẽ khiến Quang Triệu phật ý cho xem.
Trái lại, Quang Triệu vẫn còn rất cao hứng, vừa ôm Tú Anh vừa cười nói:
- Đây là người làm trong nhà, từ nay em cần gì thì cứ sai bảo. – Ánh mắt hắn quét qua người phụ nữ kia rất nhanh, nụ cười mang theo rất nhiều trào phúng.
Sau đó hắn liền dẫn Tú Anh lên lầu, cô vì hiếu kì bèn hỏi hắn:
- Anh, những người làm khác đâu, chẳng nhẽ chỉ có hai bọn họ? Một quản gia và một người giúp việc? Anh không kêu người làm cũ sang đây à?
- Ừ, chỉ có hai bọn họ thôi. – Quang Triệu mặt ngoài thản nhi