ên như không.
- Sao lại như vậy? Biệt thự này rộng gấp ba lần cái cũ, một người làm sao đủ phục vụ?
- Em đừng đánh giá thấp người đàn bà kia, việc gì cô ta cũng làm được hết thôi. – Ánh mắt hắn thoáng hiện ra một chút thâm hiểm - Sau này cần gì cứ sai cô ta là được, anh dù sao cũng đã trả lương rất cao cho cô ta, cho nên cô ta sẽ tận lực làm việc.
Hắn nói rồi lập tức kéo Tú Anh vào căn phòng ngủ xa hoa, đẩy cô xuống giường rồi hôn cuồng nhiệt tới tấp. Tú Anh bị cơn sóng tình của hắn lấn át, cũng chẳng còn suy nghĩ được gì nhiều.
…
…
Bên dưới lầu, lão quản gia giải thích cho Như Quỳnh một lượt những công việc cần phải làm. Lão dĩ nhiên cũng thấy khó hiểu với việc Quang Triệu nhất định không thuê thêm người làm mà chỉ để có duy nhất một người giúp việc. Nhưng vì không có gan lớn nên lão không dám mở lời thắc mắc trước mặt hắn. Dẫu sao cũng chỉ là kẻ tôi tớ, ông chủ bảo gì thì lão làm vậy.
Như Quỳnh cẩn thận nghe quản gia dặn dò, cô tỏ ra hết sức tập trung, thậm chí còn cầm giấy bút ghi chép lại.
Lúc nãy thấy Quang Triệu thể hiện một màn kịch quyền quý thượng lưu trước mặt, cô lựa chọn im lặng để mặc hắn diễn. Cô cũng hiểu từ nay về sau, hắn nhất định còn thể hiện nhiều hơn, mà mục đích lớn nhất của hắn chính là hành hạ, chà đạp tự tôn của cô, nhắc nhở cho cô thấy ngày hôm nay hắn đã trở nên huy hoàng như thế nào.
Cô sẽ để hắn thỏa thích tìm được niềm vui từ cái thú ấy, căn bản cô thực sự không muốn đấu với hắn, không chỉ vì hiện tại cô không chống chọi lại hắn mà căn bản cô cũng không muốn để tâm.
Cô lựa chọn cách nhẫn nhục, nhưng không phải là khom cúi hèn hạ mà là lạnh lùng hờ hững với tất cả những gì hắn muốn cô chứng kiến. Cô buộc phải bảo vệ Anthony, bảo vệ mẹ mình và đặc biệt là sự tồn tại của Hoàng Tấn Khang.
Chính vì thế, khi ngày hôm qua hắn muốn cô trở thành người hầu kẻ hạ trong biệt thự để đổi lấy cánh tay của bác trai và anh họ, cô không nghĩ quá lâu, nhanh chóng chấp nhận. Nếu Như Quỳnh không đồng ý, đừng nói đến hai kẻ vô lại kia mà sự an toàn của những người quan trọng khác đối với cô cũng không được đảm bảo. Quang Triệu sẽ không dừng lại một khi hắn thỏa mãn với trò chơi trả thù này.
…
…
Công việc của Như Quỳnh cụ thể là: Buổi sáng lau dọn sạch sẽ toàn bộ ba tầng bên trong biệt thự, bắt buộc hoàn thành trước tám giờ sáng. Cứ ba ngày phải quét sân vườn, làm sạch bể bơi, gara ô tô… Buổi trưa mười một giờ và buổi tối mười tám giờ phải dọn xong bữa ăn theo thực đơn, trừ những hôm ông chủ và cô Tú Anh kia đi vắng. Hoa trong vườn cùng phải chú ý chăm sóc, tưới nước cắt tỉa hợp lý, bể cá cũng phải cho ăn theo giờ, hàng tuần thay nước… Ngoài ra thấy gì bụi bẩn đều phải dọn hết, ngay cả rèm cửa, thảm lót sàn cũng phải sạch sẽ thơm tho…
Như Quỳnh thầm cười trong lòng, nếu là một căn hộ nhỏ thì không nói nhưng với một tòa nhà rộng như lâu đài này, một người làm sao lo hết khối lượng công việc đó? Dù cô có dậy từ lúc gà gáy lao động cho đến đêm khuya cũng chưa chắc đã xong. Hắn ta quả nhiên rất biết cách làm khó người khác.
Nhưng cô chắc chắn sẽ tìm cách để ứng phó. Trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, Như Quỳnh cũng không còn là một cô gái ngây thơ. Thêm vào đó, mấy lần đối mặt vừa qua với Quang Triệu đã khiến cô rút ra nhiều kinh nghiệm từ trong thất bại. Cô sẽ làm việc, nhưng sẽ không gồng mình lên để làm hết bằng được số việc đó. Bởi dù cô có làm hết, Quang Triệu chắc chắn sẽ thêm yêu sách để hành hạ cô, mục đích của hắn chẳng phải là thấy được cô khốn khó xoay sở trong lòng bàn tay hắn sao? Vì vậy, cô chẳng dại khờ mà cố gắng vượt qua mức độ đầu tiên này, mức độ sau chắc chắn còn khó thở hơn. Trước mắt cứ để hắn thấy cô còn đang vất vả trong đống việc này là được rồi.
Như Quỳnh đem đồ đạc của mình vào phòng dành cho người làm ở phía sau bếp. Sắp xếp qua loa mọi thứ xong thì cô bắt đầu làm việc, không gắng làm nhanh mà chậm rãi tỉ mỉ, làm việc gì chu đáo việc đó. Trong lúc làm việc, để tránh chán nản, cô liên tục suy nghĩ về đối sách lâu dài. Làm thế nào mới khiến hắn nhanh chóng thỏa mãn, chán cuộc chơi trả thù này?
Hướng khác mà Như Quỳnh nghĩ tới chính là cô gái trẻ đẹp đi cùng Quang Triệu. Đó hẳn là tình nhân của hắn, trông họ có vẻ rất mặn nồng. Cũng có thể dựa vào cô ta để tính cách đối phó. Một là khiến cô ta không vừa mắt mà kiên quyết đuổi mình đi. Hai là lấy lòng cô ta thật tốt để cô ta thông cảm giảm bớt việc làm cho mình.
Cách nào cũng đều có phần mạo hiểm vì cô không thể phán đoán một cách chính xác về phản ứng và hành động của Quang Triệu, nếu vô tình chọc tức hắn sẽ chỉ chuốc lấy bất lợi. Tạm thời có lẽ cô nên vừa tập thích ứng vừa quan sát thêm.
CHƯƠNG 17:
Trải qua một cơn hoan ái mệt mỏi, Tú Anh uể oải mở mắt. Quang Triệu lúc này đang đứng bên ban công hút thuốc lá, bóng lưng hắn toát lên một vẻ nam tính cường tráng khiến phụ nữ phải mê mẩn.
- Anh… – Cô nàng nũng nịu gọi hắn.
Quang Triệu không đáp lại, dường như hắn đang chú tâm đến một điều gì khác, phải đợi Tú Anh gọi đến câu thứ ba, hắn mới quay đầu lại nhìn cô một chút. Hoàn toàn không giống với ban nãy tình cảm cuồng nhiệt dâng trào, giọng hắn lúc này vô cùng lãnh đạm:
- Gần trưa rồi, đi tắm đi rồi xuống dùng bữa.
Hắn nói rồi lại quay ra phía ngoài, đưa điếu thuốc lên miệng hút. Tú Anh chợt thấy hụt hẫng lẫn ấm ức nhưng lại không dám quấy rầy hắn, bậm bạch bước vào phòng tắm. Người đàn ông này tính khí thật thất thường, rốt cuộc cô vẫn không thể nắm bắt tâm tư hắn.
Quang Triệu vốn là đang từ trên lầu nhìn xuống khu vườn rộng rãi bao quanh biệt thự, ở đó có bóng dáng một người phụ nữ đang lúi húi cắt tỉa cây cảnh.
Như Quỳnh sau khi dọn bữa trưa cẩn thận lên bàn ăn thì liền ra vườn xem xét. Từ nhỏ cô đã yêu thích cây cỏ, trước đây dù nhà cửa chật chội nhưng vẫn luôn có vài chậu hoa đá hay xương rồng nhỏ đặt bên cửa sổ