t đi nhiều thứ - Dương giải thích – ..nhưng cần phải phân biệt giữa việc thay đổi và việc tìm ra giá trị đích thực của bản thân. Cố chấp bám vào những thứ không thuộc về mình, không phải dành cho mình thì chỉ là sự ngốc nghếch giả dối, tự đánh lừa bản thân.
- Còn từ bỏ những thứ lẽ ra sẽ phù hợp với mình, lẽ ra nên ở bên mình mới là đúng ư?
- Không. Chỉ là...xoay chuyển. Bởi định nghĩa thế nào là hợp, thế nào là không hợp, thế nào là đúng, thế nào là không đúng nó thực sự rất mơ hồ mà mỗi thời điểm lại có những câu trả lời khác nhau từ những con người khác nhau. Có lẽ và chỉ có lẽ thôi nhé, người ta nên làm những gì người ta cho là đúng thay vì nghe một mớ ba tạp xung quanh.
- Hihi. Anh trưởng thành hơn trước nhiều. – Lan Anh cười.
- Cuộc sống đào tạo anh phải thế thôi. – Dương trầm ngâm .
- Phong... Anh ấy lúc nào cũng cứ quay vòng vòng, anh ấy bị cuốn vào thế giới của những người xung quanh cùng với suy nghĩ của họ mất rồi.
- Còn em thì không?
Lan Anh chợt bỏ tách cà phê xuống, lặng lẽ ngó ra ao cá xanh trong bên ngoài.
- Có lẽ, em cũng thay đổi. Vì...em không còn ước... Vì em đã không còn tin vào nhiều giá trị mà trước đây em đã coi nó là thực tại. Em biết, trong anh sự nghi ngờ đó cũng đã có, phải không?
Dương mỉm cười, thơ thẩn nhìn ra hồ cá cùng Lan Anh.
- Phải, anh đã mất niềm tin vào thật nhiều điều... Anh thậm chí còn không biết tại sao mình phải chiến đấu vì những điều anh nghi ngờ nữa. Nhưng Lan Anh à! Đôi khi người ta làm nhiều việc chẳng vì lí do gì cả... hay chỉ đơn thuần là cứ làm đi rồi chờ đợi trách nhiệm. Bị thụ động vào những thứ mà bản thân không thể kiểm soát là sự mệt mỏi giày vò lớn nhất của anh lúc này. Nhưng, cứ phải để nó đi thôi, đi và sẽ qua, qua rồi sẽ quên, quên rồi sẽ lại không ngừng nhớ. Cuộc đời mà...
- Anh bắt đầu làm em khó hiểu rồi đấy! – Lan Anh bật cười.
Dương cười theo cô, nhưng rồi...
- Lúc ấy... – Dương chợt nói với khuôn mặt hơi cúi xuống bàn.
- Lúc ấy làm sao cơ? – Lan Anh ngạc nhiên.
- Lúc sau khi anh đi ... – Dương nói – ...3 năm trước ... Em và Phong...
- Anh ấy đã nói anh ấy yêu em! – Lan Anh nhìn thẳng vào Dương trả lời.
- Ồ! Đúng như anh nghĩ ...
- Vậy, anh có nghĩ tới được việc em chạy ra ngoài và tìm anh?
Dương giật mình, một chút sững sờ, ngẩng lên đón lấy những tia nhìn xoáy sâu vào tâm can của Lan Anh.
- Em...em tìm anh ...để ...để làm gì? – Dương ngập ngừng hỏi.
- Vì em muốn biết câu anh định nói với em lúc đó là gì? – Lan Anh không ngần ngại , thẳng thắn nói. Và rồi thở dài, cô tiếp tục – ... Có lẽ từ lúc ấy em đã ngừng ước. Ngừng hy vọng và tưởng tượng về những thứ hão huyền không thuộc về em ...
- Có lẽ... Anh cũng sẽ ngừng ước...
6.
- Người lớn thì luôn mệt mỏi thế sao? – Dương bật cười nói. Cây cần câu cá của anh rung lên ngay lúc ấy. Và với một động tác thành thạo , con cá nhanh chóng được nhấc lên khỏi mặt nước trước khi nó được Dương gỡ ra và thả lại xuống nước.
- Vì cậu có đủ mọi thứ để bắt đầu, còn tôi, tôi phải đấu tranh để có nó – Phong, ngồi kế bên, trả lời.
Trong buổi chiều mát mẻ hiếm hoi ấy, Dương không muốn nổ ra một cuộc khẩu chiến để phá hỏng buổi câu cá này với Phong nên anh chỉ mỉm cười mà nói:
- Có thể cậu đúng, tôi quá thuận lợi trên con đường để trở thành một ai đó. Nhưng tôi cũng biết có một ai đó thực sự quan tâm cho cậu.
- Cám ơn, chỉ là trước khi cậu trở lại ...thật đúng lúc, đúng dịp...- Phong nhếch mép, cười mỉa mai.
- Phong, đó là tình cờ! – Dương thanh minh – Tôi không hề biết có cuộc hẹn nào của cậu và Lan Anh ở đó, thậm chí tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không còn gặp lại hai người nữa từ khá lâu rồi.
Phong lặng thing, không nói gì.
- Đừng trẻ con như vậy, cậu còn nhớ tôi đã nói gì với cậu 3 năm trước chứ?
Phong vẫn im lặng, nhìn chăm chăm xuống cái phao câu mà đôi tay bấm chặt như muốn bẻ gẫy cái cần.
- Tôi đã nói nếu cậu từ bỏ, nếu cậu làm Lan Anh buồn, làm Lan Anh tổn thương thì bằng mọi giá, bằng mọi thủ đoạn tôi cũng sẽ tước hết mọi thứ, bao gồm cả cô ấy từ cậu, còn nhớ chứ? – Dương nhấn giọng.
- Đừng có dọa dẫm tôi! – Phong cau mày.
- Tôi không dọa dẫm cậu, tôi nói là sẽ làm. Và đừng có nghĩ tôi là thánh, tôi không nhân từ như vẻ bề ngoài đâu! – Dương ngưng cần câu, đối mặt với Phong, nói – ... Giữa tôi và Lan Anh không có gì cả ngoài tình bạn, ngừng ngay cái trò trẻ con của cậu đi. Đừng để cô ấy lo lắng thêm nữa.
Và anh đứng dậy, bỏ lại cái cần câu trong lán, cất bước trở về.
- Cậu có dám chắc là không có gì ngoài tình bạn? – Phong hơi ngoảnh mặt lại sau, nửa hỏi, nửa chua chát tự trả lời.
Dương cũng chỉ giật mình, khựng lại trong vài giây sau câu hỏi đó của Phong. Nhưng rồi anh cũng không trả lời mà chỉ lặng lẽ rời khỏi hồ câu sau đó...
7.
- Đứa bé ấy thật đáng thương – Lan Anh nói trong viện cô nhi mà lúc trước cô đã đến với Dương. Chỉ có điều, người đồng hành với cô lúc này là Phong.
Phong lắc đầu, nhìn chăm chăm vào mấy đứa nhỏ:
- Tội nghiệp chúng nó thật mà bệnh này đâu có thể chữa được.
- Có lẽ điều khác biêt duy nhất là chúng còn may mắn chưa hiểu chuyện, cứ vô tư mà sống nốt những ngày còn lại thật vui vẻ là được.
- Anh lại chẳng thấy khác biệt, nếu chúng nó sớm nhận thức được căn bệnh chúng đang mang trong người thì chúng sẽ quý trọng thời gian hơn, làm được nhiều việc hơn so với thế này. – Phong nói.
- Anh hơi chai sạn quá rồi đó. – Lan Anh ngước nhìn Phong, tỏ ý hơi trách móc. Phong lắc đầu, cười mỉa mai:
- Ít nhất chúng nó còn được chăm sóc tử tế, em biết anh lúc nhỏ còn cực khổ hơn chúng nó nhiều không. Vì thế, anh rất rõ ràng trong những chuyện này. Đơn giản là anh nói ra những gì anh nghĩ thôi. Và em, anh thấy em c