ũng không nên đến đây nhiều, dù gì chúng nó cũng bị...
- Anh đang hơi nhẫn tâm đấy! – Lan Anh hơi giận dữ, quắc mắt nhìn Phong.
- Anh cũng chỉ nghĩ cho em thôi – Phong trả lời.
- Anh!
- Anh không phải là thánh, cũng không phải là thiên thần! – Phong gắt lên – Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông với những suy nghĩ của riêng anh mà em thì vốn chẳng quan tâm gì đến nó, phải không? Anh không sinh ra trong một gia đình giàu có để mà có thời gian học cái gọi là tình thương hay cái gì đó tương tự vậy. Anh chỉ được xã hội này dạy cho rằng nếu không dẫm đạp lên người khác mà tiến lên thì anh sẽ bị người khác kéo tụt xuống thôi. Em có hiểu không?
- Ngụy biện! – Lan Anh quát lại vào mặt Phong – ...anh cho rằng tình thương anh không thể học vì anh còn bận rộn với công việc của cuộc sống hay chăng chỉ là vì bản chất con người anh là như thế?
Phong sững người lại. Những lời nói của Lan Anh như cái tát vào mặt làm anh tê tái, bàng hoàng nhận ra biết bao thứ. Chỉ cho đến khi giật mình trở lại thực tại thì chỉ còn cái bóng của Lan Anh đã bỏ đi rất xa ...
8.
Chiều lặng, gió cũng thôi ngừng thét gào trên đồi vắng mà cô độc một bóng người nơi đó. "Sẽ còn mãi những điều ước chứ?" – Dương tự nhủ, thả mình xuống nền cỏ, bỏ mặc bụi đất bám vào bộ vest.
"tít, tít" – Chiếc điện thoại nháy lên âm thanh báo tin nhắn. "Cậu đến quán cà phê lần trước được chứ? Phong". Ngập ngừng, Dương thở dài, bởi trong anh, linh tính về hình bóng một người con gái lại sắp nhòe đi, vụt đi thật xa trong biển người mênh mông này một lần nữa. "Ước gì ...ta sẽ mãi còn ước..." – Dương xót xa tự nhủ. Và anh đứng dậy, phủi bụi bám trên người rồi bước vào trong xe, lái tới quán cà phê mà 3 năm trước thôi, tim anh đã nhói đau một lần và có lẽ những giọt mưa ấy sẽ lại giá buốt lần nữa.
Chỉ một quãng đường từ ngọn đồi "cô độc", như cách Dương vẫn gọi nó, tới quán cà phê mà thời tiết đã thay đổi kì lạ. Mưa đổ lạnh buốt tim Dương, và mưa đổ ào ạt cả bên ngoài khung cửa ô tô. "Đã sẵn sàng để người đó xa khuất mờ mãi chưa, tôi ơi?" – Dương cười nhăn nhó. Và chiếc xe dừng lên bên vệ đường, trước cửa quán cà phê...
Đường vắng, có chăng chỉ còn vài chiếc xe chạy vội để tránh khỏi cơn mưa rào đang ào ạt trút nước. Dương bước ra khỏi xe, và sững sờ, phó mặc chiếc ô đen nằm lại trong xe khi thấy Phong đang ngồi cùng Lan Anh tại cái bàn gỗ mộc mạc mà cũng chính tại đó, 3 năm trước, họ cũng đã ở đó. Cũng chỉ là tự lừa dối mình như Dương hay nói, khi bản thân anh đã đoán ra mọi việc ngay khi nhận được cái tin nhắn kia của Phong. Nhưng, có những thứ trong cả đời này mà dù nó chỉ xảy ra 1 lần người ta cũng phải chứng kiến, phải đối mặt dù nó khó khăn đến chừng nào. Có lẽ, Dương cần sự thanh thản và giải thoát cho chính mình...
9.
- Anh nghĩ chúng ta nên làm chuyện này từ lâu rồi... – Phong nói, khi đã thấy Dương, ướt sũng đứng bên ngoài – ...vì chúng ta đã không còn là trẻ con nữa, đến lúc cần nghĩ cho tương lai hơn rồi.
- Anh muốn nói tới chuyện gì cơ ? – Lan Anh hỏi. Cô ngồi đối diện với Phong nên đã quay lưng về phía Dương và không thể thấy anh đang đứng bên ngoài.
Phong, chợt bình thản hơn rất nhiều, rút từ túi áo ra một hộp nhỏ. Với nó, không chỉ Lan Anh tỏ ra thật bối rối mà cả Dương cũng trở lên bàng hoàng, đau nhói nơi trái tim xiết lại.
- Chúng ta đã ở bên nhau đủ lâu để anh thấy tương lai nào đó. Và anh muốn bắt đầu tương lai ấy bằng việc này... – Phong nói.
Lan Anh câm nín không nói lên lời khi Phong đứng dậy và mở chiếc hộp, hướng về phía cô chiếc nhẫn vàng.
- Anh muốn cầu hôn em – Phong nói , không chút ngập ngừng ...
10.
Tối tăm, mịt mù, lạnh giá. Dương nhắm cặp mắt lại trong chiều mưa ồn ã để dòng nước chảy đều, tràn xuống khuôn mặt. "Khi ta còn ước..." – Dương thì thầm – "...Thì ta đừng gục ngã..."
Và anh mở mắt. Trước mắt anh là Lan Anh, bàng hoàng, ngạc nhiên, ướt,.. Tất cả những điều đó tụ lại trên cô, vẩn vơ như một ngày nào đó, nắng ráo hay xám xít mùa đông...
- Tại sao em/anh lại ở... – Cả 2 cùng cất tiếng 1 lúc. Rồi lại cùng bật cười ngay khi ấy, dù cho mỗi người đang có một tâm trạng vừa khác lại vừa giống nhau.
- Vì em muốn hỏi ai đó một câu hỏi trước khi trả lời cho ai đó câu hỏi khác. – Lan Anh nói trước – chỉ là...không thể biết ai đó lại ở ngay chỗ nào đó...
- Vì anh không muốn lại bỏ đi như từng bỏ đi vào một lúc nào đó. – Dương nối tiếp – Vì anh muốn ai đó thật hạnh phúc dù chỉ được đứng từ xa để ngắm người ấy.
- Kể cả khi anh phải có những giọt nước không phải nước mưa kia trên má? – Lan Anh nhìn đăm đăm vào Dương.
Dương mỉm cười, đáp:
- Sao em biết đó không phải nước mưa?
- Có lẽ là vì tự nhiên em biết.
- Lần này anh đã không đi đâu hết rồi đấy. Còn em, đã đến lúc em vào đó để trả lời cho câu hỏi của ai đó khác rồi.
- Em biết. Và em đã luôn có câu trả lời này. – Lan Anh gật đầu, ngước nhìn khuôn mặt Dương lần nữa – Sao lúc nào anh cũng đẹp trai thế? – Cô bĩu môi.
- Haha... – Dương bật cười – ...Vì anh còn ước.
Lan Anh duyên dáng hơi cúi xuống, chào Dương trong mưa . Và Dương đáp lại với phong thái của một quý ông Châu Âu cổ điển. Cả hai đã bật cười, cười thật to trong làn nước lạnh đang đổ xuống trước khi Lan Anh mở cánh cửa quán cà phê cùng tiếng leng keng chuông gió ... Vẻ mặt trầm ngâm quen thuộc nhanh chóng trở lại. Dương thì thào gì đó rồi bất chợt cất tiếng gọi: - Lan Anh!
Và Lan Anh đứng lại ngay lúc ấy, chặn một tay lại trước cánh cửa kính đang tự đóng lại, không nói gì, chỉ nhìn Dương, chờ đợi...
- Anh... – Dương ngập ngừng – ...Anh yêu em ... – anh nói – .. Đó là điều anh đã muốn nói 3 năm trước và cả bây giờ cũng có chăng là mãi mãi...
Rồi lại mỉm cười, nụ cười anh từng quên rất lâu:
- Em sẽ là người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, được chứ?